Chệch Quỹ Đạo

Chương 23



Trần Phương Châu nhìn một cái, không đưa ra bất cứ bình luận gì, chỉ nói, “Không giống với hình trên sách tranh lắm.”

Giang Hiểu Viện, “Kiểu trên sách tranh kia dễ làm cho gương mặt trông to.”

Đây là một chiêu nhỏ mà cô đã xài, máy móc làm theo mẫu không sai một ly mặc dù an toàn ổn thỏa hơn, nhưng không đủ để khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Ông chủ Trần lặng lẽ nới tay cho cô, ban đầu thì Giang Hiểu Viện rất vui vẻ, nhưng lúc gội đầu cho Lily được giữa chừng thì cô mới ngẫm lại, ý thức được Trần Phương Châu cũng không thật sự muốn kiểm tra cô.

Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ Trạng Nguyên trong thời không này hay không, mấy ngày nay Giang Hiểu Viện cảm thấy đầu óc mình hình như nhanh nhạy lên một chút, rất nhanh cô đã hiểu rõ dụng ý của Trần Phương Châu ____ Ông chủ Trần căn bản không tin trong một tháng ngắn ngủi cô có thể đạt được trình độ của một kỹ thuật viên thực tập, dù là kỹ thuật viên thực tập cũng chỉ là trợ thủ phụ giúp cho người ta, nhưng so với thợ gội đầu, thì cơ hội tiếp xúc với khách hàng dẫu sao vẫn hơn nhiều.

Cửa hàng trưởng Trần này mặc dù thỉnh thoảng hồi teen làm việc không chuyên tâm, nhưng thái độ đối đãi khách hàng vô cùng cẩn trọng có trách nhiệm, anh ta căn bản không muốn cho Giang Hiểu Viện cái tấm thẻ đeo ngực kỹ thuật viên thực tập kia.

Chắc chắn là anh ta cũng đã thông qua con đường tắt nào đó mà biết được chuyện bất hòa giữa Giang Hiểu Viện và bọn Tiểu K, không thể để cho cô vượt qua buổi sát hạch, lại vừa phải bênh vực để cô khỏi mất mặt, chỉ có thể như thế, trong tình hình trước tiên là để che mắt mọi người bí mật giảm bớt độ khó cho cô, để người ta nhìn tâm phục khẩu phục, sau lại chốt một câu rằng “Thời gian làm việc quá ngắn, không đủ tư cách kỹ thuật viên thực tập”, không cho cô thông qua.

Như thế, người khác không cảm thấy cô không làm được, chỉ có thể thay cô cảm thấy cửa hàng trưởng không công bằng, vừa bảo toàn thể diện cho Giang Hiểu Viện, lại không đến nỗi làm hỏng tiểu chuẩn yêu cầu nghiêm khắc của cửa tiệm… Nói không chừng còn có thể nhờ sự đồng tình nhất thời của mọi người để cho đứa trẻ khác biệt đến sống chết này sớm ngày hòa nhập với đồng nghiệp.

Ông chủ Trần có vài mánh khóe rất kín kẽ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Giang Hiểu Viện cũng không phải là không cảm kích, nhưng vẫn có một loại cảm giác bực bội vì cố gắng của mình bị xem thường, cô cũng muốn đọ sức một lần.

Giang Hiểu Viện thấp thỏm nhìn Trần Phương Châu, không biết anh ta có ý kiến gì với việc sửa đổi này của mình, sao đó trên mặt Ông chủ Trần là vẻ bình tĩnh thờ ơ đầy tính đánh đố, không phát biểu bất cứ nhận xét gì, chỉ phất phất tay, gọi người tiếp theo.

Giang Hiểu Viện tâm sự nặng nề lùi sang một bên, so với trước khi thi, hiện tại cô còn khẩn trương hơn.

Chẳng biết lúc nào Lily đã sáp đến gần, giọng điệu ngọt ngào chủ động bắt chuyện với Giang Hiểu Viện, “Có phải là lúc trước chị từng làm ở chỗ nào đó rồi phải không? Tạo hình khá lắm đó.”

Giang Hiểu Viện miễn cưỡng cười một cái, “Không đâu, chỉ là táy máy bừa thôi, tôi thấy Trần tổng chưa chắc sẽ cho tôi qua.”

Nhóm nhỏ người của Tiểu K thường hay tung tin vịt “Giang Hiểu Viện khinh thường người khác, khó nói chuyện”, Lily chỉ nghe đồn đãi, ấn tượng với cô trước nay cũng chẳng ra làm sao, cho đến khi thực sự nói chuyện rồi, cô mới phát hiện Giang Hiểu Viện kỳ thực rất bình dị dễ gần.

Cô nàng Lily này cũng có chút bụng dạ, chỉ trong nháy mắt cô nàng đã quên mất tuyên ngôn “tráng sĩ cắt tóc” không nể mặt mũi ban nãy của mình, sáp đến trước mặt Giang Hiểu Viện nói, “Vậy sau này trước khi cửa tiệm cho nghỉ đi dạo phố, em có thể tìm chị sấy tóc cho em được không?”

Giang Hiểu Viện nhìn Lily một cái, nhủ bụng, “Không phải cô muốn cắt tóc ngắn sao?”

Nhưng cuối cùng cô cũng nuốt câu nói móc họng này xuống bụng _____ Giang Hiểu Viện cũng không phải không mong được người khác tiếp nhận, chỉ là quả thực không đặt thể diện xuống được, sau khi vừa bắt đầu đã bị bài xích thì không thể làm ra cái việc chủ động đầu hàng được.

Cô gật đầu, lại cảm thấy thái độ của mình quá cứng ngắc, trông không hề thân thiện, thế là lại gượng gạo bổ sung thêm một câu, “Tóc của cô tốt thật.”

Phần sau của cuộc sát hạch đối với Giang Hiểu Viện mà nói vừa dài đăng đẵng lại vừa hết sức giày vò, đến khi toàn thể thi xong thì cũng đã gần 11 giờ đêm, Lily liên tục ngáp liền ba cái, những người tham gia kiểm tra đánh giá đứng thành một hàng, ai nấy vừa mệt vừa khẩn trương, đeo cái vẻ mặt như cha chết mẹ mất, đợi nghe bản tuyên án của Ông chủ Trần.

Trần Phương Châu, “Hồ Tiểu Tuyết, thăng lên kỹ thuật viên, ngày mai đổi thẻ đeo ngực; John, thăng lên kỹ thuật viên thực tập, ồ, cậu còn là quán quân thành tích của tháng này, tháng sau phải chú ý duy trì đấy; Tiểu K, không qua, cô tiếp tục thực tập đi, từ sáng đến tối cũng nên để ý chút đi, bớt làm mấy thứ không thể dùng tới được; Giang Hiểu Viện…”

Giang Hiểu Viện bắt đầu không biết tại sao lại khô miệng.

Trần Phương Châu ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Thành tích tháng này của cô đội sổ, không đạt tiêu chuẩn, trừ toàn bộ tiền thưởng thành tích.”

Trái tim của Giang Hiểu Viện lạnh lẽo chìm xuống dưới.

Trần Phương Châu tiếp tục nói, “Ngược lại thì sát hạch đã đạt, thăng lên làm kỹ thuật viên thực tập, ngày mai đổi thẻ đeo ngực _____ Tôi cảnh cáo cô, tháng sau nếu còn làm như thế, tiền thưởng thành tích tiếp tục không có, thăng hay không thăng cũng như nhau.”

Giang Hiểu Viện chỉ nghe đến một nửa, cùng với tiếng xôn xao của mọi người chung quanh, cả người cô giống như là đang lơ lửng trên không, phần sau tiền thường gì đó cô đều vào tai trái ra tai phải hết cả.

Trần Phương Châu tiện tay rút một tờ đề ra, cuộn lại đập lên trán cô, “Nghệch cái gì mà nghệch, có nghe lời tôi nói không?”

Giang Hiểu Viện, “Dạ!”

Cứ như thế, Giang Hiểu Viện trở thành thợ gội đầu có thời gian tập sự ngắn nhất tiệm, cũng thành công lấy Lily làm trung tâm của đoàn thể nhỏ để phá tan tảng băng, cô phát hiện, hóa ra cũng không phải là hoàn toàn không thể nói chuyện với những đồng nghiệp này, trò chuyện về vấn đề giảm cân, quần áo, thực sự là không thể chê, còn có thể cùng nhau ở sau lưng chế giễu Ông chủ Trần một chút.

Việc Giang Hiểu Viện biết vẽ cũng được như nguyện khiến cho mọi người kinh ngạc, cô nhất thời nhiệt huyết dâng trào, vẽ cho tất cả mọi người một bức tranh chân dung không giống người thật ____ Dù sao cũng không ai để ý vẽ có giống hay không, làm cho đẹp lên là được.

Giang Hiểu Viện đổi cái thẻ đeo “kỹ thuật viên thực tập” trước ngực, đối với chuyện này, cô vô cùng thiếu tự tin, e rằng người khác nhìn ra cô hữu danh vô thực, cũng may kỹ thuật viên thực tập trên cơ bản cũng chỉ là trợ thủ, không cần phải một mình đảm đương một phương diện, tạm thời thì cô vẫn có thể ứng phó được. Giang Hiểu Viện vừa giả vờ làm bộ trong lòng có dự tính, vừa tiếp tục âm thầm bù lại.

Đương nhiên, chuyện vui quá hóa buồn cũng có, nhất là tiền thưởng thành tích của cô hoàn toàn bằng không, tháng đó chỉ lấy được mấy đồng tiền lương cơ bản còm cỏi, so sánh với khoản nợ “kếch xù” kia của cô, thực sự đúng là như muối bỏ bể, Giang Hiểu Viện cắn mẻ cả răng, rút ra ba phần tư làm tiền thanh toán kỳ đầu gửi trả cho Kỳ Liên.

Cô vẫn chưa có tiền mua quần áo, có thể đã định trước sẽ bận cái áo phao đen đúa mất trí kia bên ngoài bộ quần áo mùa hè để trải qua mùa đông.

Năm tháng tuổi trẻ quý báu của Giang Hiểu Viện, mục ruỗng trong vũng lầy chán nản thất vọng, không biết đến năm tháng nào mới có thể bò ra được.

Bất kể nói thế nào, Giang Hiểu Viện đã bắt đầu làm quen với cuộc sống trong tiệm làm tóc, cũng nếm được điểm tốt của việc “làm quen” ______ Hai chữ này thật quá thần kỳ, có thể dẹp yên đại đa số những thống khổ trên thế gian.

Từ sau khi đến thế giới này, cô không lúc nào là không ở giữa loạn lạc nhốn nháo, khoảng thời gian này xem như cuối cùng cũng đã an ổn.

Nhưng cũng rất đáng tiếc, năm tháng tươi đẹp của Giang Hiểu Viện chỉ kéo dài mấy tuần lễ.

Ngày hôm đó là ngày nghỉ hàng tuần của cửa tiệm, bên ngoài tuyết rơi nặng, lạnh muốn chết, căn phòng Giang Hiểu Viện ở hệ thống sưởi không tốt, thế là cô len lén chạy ra ngoài tiệm hưởng nhờ điều hòa ____ Do ngại xài chùa, cô phải giả vờ mình chăm chỉ tự học, vừa hưởng hơi ấm vừa lúc có lúc không cầm một sấp giấy luyện tập uốn tóc.

Đang luyện tập được nửa chừng, đột nhiên có người gõ cửa, Giang Hiểu Viện ra ngoài nhìn thử, sợ đến giật nảy, chỉ thấy bên ngoài là một thanh niên đứng chặn trước cửa, dáng vẻ vô cùng cao to, cao ước chừng phải một mét chín mươi mấy, đứng một bên mà trông như một tòa bảo tháp, chắn hết phân nửa ánh mặt trời ngoài đường.

Giang Hiểu Viện không dám cho anh ta vào trong, dè dặt ló đầu ra ngoài, “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Thanh niên kia hai vai co ro, nhân nhượng chiều cao của cô, cố gắng muốn để cho tầm mắt hai người ngang nhau, tư thế trông thật khom lưng uốn gối, run rẩy trong gió tuyết, “Chị ơi, cửa tiệm các chị hôm nay không làm việc ạ?”

Giang Hiểu Viện cảnh giác nhìn cậu ta, “Chúng tôi hôm nay nghỉ một ngày, anh tìm ai đó?”

Nam thanh niên, “Vậy… chỗ các chị có thợ trang điểm không?”

Giang Hiểu Viện, “Không có.”

Ai ngờ vừa nói lời này, anh chàng vạm vỡ cao gần hai mét kia ánh mắt dao động trái phải một hồi, sau đó thì đứng trước cửa hu hu khóc rống.

Bàn tay tính đóng cửa lại của Giang Hiểu Viện khựng lại giữa chừng.

Mười phút sau, Giang Hiểu Viện rửa mặt sạch sẽ, quấn chặt cái áo phao như xác rệp, theo anh chàng to xác đang khóc sướt mướt đi về phía studio áo cưới đối diện đường.

Studio kia chắc là sắp dẹp tiệm, nghĩ ra rất nhiều trò tăng thu giảm chi độc địa, liều mạng giày vò nhân viên của mình _____ Thất đức nhất chính là yêu cầu nhiếp ảnh gia tự chịu trách nhiệm việc lỗ lãi, bọn họ phải tự tìm khách hàng, tự ký hợp đồng, cuối tháng kết toán, nếu như tháng đó khách hàng quá ít thì nhiếp ảnh gia còn phải móc tiền ra, để trả “chi phí khấu hao” cho thiết bị dụng cụ của tháng đó.

Thế nhưng trong tháng chạp trời đông giá rét thế này, ai lại ở không đi khoe vai trần mà chụp ảnh cưới kia chứ?

Mùa vắng khách dân sinh khốn khó, cậu chàng nhiếp ảnh gia này vừa mới vào nghề, khó khăn lắm mới ký được cặp khách hàng đầu tiên của mình, đã hẹn xong hôm nay, kết quả người thợ trang điểm trăm công nghìn việc từ sớm đã gọi điện thoại đến, nói không đến là không đến.

Studio kinh doanh ảm đảm chỉ có một thợ trang điểm, tựa như ngàn sao quây trăng, lợi hại vô cùng, kẻ nào cũng không thể đắc tội nổi.

Thế nhưng hôm nay khách hàng sẽ tới, cũng không thể để người ta tự lo liệu việc trang điểm chứ? Nhiếp ảnh gia thực sự hết cách, chỉ đành bệnh nặng thì vái tứ phương mà chạy đến hội sở làm đầu đối diện tìm người ____ Cậu ta cũng thật đúng là một tên xui xẻo, cửa tiệm làm tóc cũng nghỉ làm, chỉ đành nước mắt nước mũi ròng ròng tóm một Giang Hiểu Viện đến cho đủ số.

“Đối phó khách hàng như thế này à?” Nửa gương mặt của Giang Hiểu Viện vùi trong áo phao, nói chuyện nghe chẳng rõ, “Studio của các người làm ăn thiếu nề nếp thế này là sắp đóng cửa rồi phải không, sao cậu lại làm việc trong cái nơi quái quỷ này chứ?”

Nhiếp ảnh gia dùng thân thể cao lớn ngập ngừng xoắn xuýt ngón tay, khẽ giọng nói nhỏ nhẹ, “Kỹ thuật của em không tốt, những nơi khác đều không nhận, khó khăn lắm mới tìm được công việc này.”

Giang Hiểu Viện, “Vậy còn không bằng đến quán ăn bưng bê.”

Nhiếp ảnh gia vừa sụt sịt lau nước mắt vừa vô cùng đáng thương nói rằng, “Đều như thế cả.”

Giang Hiểu Viện suy nghĩ một chút, không lời để đáp lại, chỉ đành thừa nhận cậu ta nói cũng có lý _____ Những thanh niên xa xôi vạn dặm rời nhà đi ra ngoài đều như thế, không có học lực, không có kỹ thuật, tràn vào đủ mọi ngành nghề phục vụ, thợ gội đầu, nhân viên phục vụ… Công việc không giống nhau, địa vị hoàn cảnh cũng tương tự, khách hàng là vạn tuế gia, ông chủ là đại tổng quản, chừa lại bọn họ một đám tôm tép cá nhỏ, rơi vào mắt xích cuối cùng của chuỗi thức ăn, suốt ngày bị người ta hò hét vào mặt.

Trong studio ngoại trừ cậu nhiếp ảnh xui xẻo còn có một nhân viên thu ngân ngáp liên hồi, nhiếp ảnh gia lắp ba lắp bắp chào hỏi nhân viên thu ngân, khách khách khí khí mời Giang Hiểu Viện ngồi xuống, rồi lại ân cần rót nước cho cô, bước những bước nhỏ đến gần, “Tạm thời em không có tiền cho chị, được không?”

Giang Hiểu Viện nhủ bụng, “Tôi còn không nhìn ra được cậu không xu dính túi sao?”

Sỡ dĩ cô đáp ứng, một phần là vì trông anh chàng này đáng thương, còn một phần cũng là vì ngứa tay. Giang Hiểu Viện là một người yêu tha thiết việc trang điểm, bắt đầu từ khi cô lên trung học thì đã thích tô trét lên mặt mình, tốn bốn năm tiếng cho một lần trang điểm, sau đó chụp vài tấm hình đắc ý một chút rồi đi tắm đi ngủ.

Có người nói bỏ ra mười ngàn tiếng đồng hồ thì sẽ trở thành thiên tài trong một lĩnh vực, thời gian mà Giang Hiểu Viện tốn cho gương mặt mình từ sớm đã vượt qua hạn mức này, nếu như là cổ đại, thì ắt đã là dịch dung đại sư nổi tiếng một vùng rồi. Đáng tiếc tay nghề không có đất dụng võ, từ sau khi đến thời không này đại sư vẫn luôn để mặt mộc _____ Cô không muốn bôi trét mấy thứ đồ trang điểm chất lượng kém lên mặt mình, đồ tốt thì mua không nổi, chỉ đành không có thì thôi mà để mặt mộc.

Hôm nay cuối cùng cũng coi như là có cơ hội tái xuất giang hồ.

Giang Hiểu Viện một hơi uống hết ly nước ấm, run lẩy bẩy nói, “Tôi không có đồ trang điểm, đừng nói với tôi là các cậu ngay cả công cụ cũng không có nhé.”

Nhiếp ảnh gia vội nói, “Có có, em đi lấy cho chị ngay.”

Giang Hiểu Viện, “Đợi chút, máy điều hòa của các cậu ở đâu vậy? Có thể chỉnh nhiệt độ cao một chút không? Lạnh quá.”

Nhiếp ảnh gia quẫn bách nhìn cô, “Không có khách, ông chủ không cho mở.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Quả nhiên sắp sửa dẹp tiệm rồi.

Giang Hiểu Viện phát hiện vật quả nhiên là họp theo loài, khi cô đeo vàng mặc bạc, cô cảm giác như toàn bộ Trung quốc này đã trước hạn tiến vào hàng ngũ những quốc gia siêu cấp thịnh vượng, ra cửa nhìn, trong các cửa hàng xa xỉ phẩm toàn là đồng bào của mình.

Mà khi cô run rẩy lẩy bẩy đi nhờ điều hòa nhiệt độ ở khắp nơi, cô lại phát hiện khắp thế giới đều là những con quỷ nghèo rớt ____ Không phải những con quỷ nghèo thông thường, mà là loại quỷ nghèo đến không còn gì để nói.

Đợi chờ trong giá lạnh ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, một chiếc xe mới chầm chậm dừng trước cửa, Giang Hiểu Viện kích động nhảy cẫng lên, “Đến rồi đến rồi! Mau mở điều hòa!”

Anh chàng nhiếp ảnh gia to con vốn đang điều chỉnh ống kính, nghe thế tay run lên, suýt chút thì làm rơi ống kính, trong tiệm nhốn nháo cả lên, Giang Hiểu Viện một mình bước nhanh đến giành vị trí bên dưới máy điều hòa, chiếm cứ địa hình có lợi, cười tươi roi rói bày ra tư thế chào khách, nhìn thấy hai vị khách một nam một nữ đẩy cửa bước vào.

Cô gái nhỏ tiếng quở trách người đàn ông, “Anh làm gì mà cứ phải chụp vào mùa này cơ chứ? Lạnh muốn chết cóng đi được, còn cứ phải đặt cái chỗ xập xệ này, chúng ta đi chụp hình cưới, chứ không phải hình thẻ trên bằng lái!”

Người đàn ông, “Ai da, chỗ này rẻ mà…”

Cô gái nói, “Hoắc Bách Vũ, anh không nhầm đấy chứ! Tôi một đời kết hôn mấy lần hả? Có thể chụp hình cưới mấy lần? Anh định dùng chữ “rẻ” để dẹp yên tôi hay sao?”

Người đàn ông hết sức khó xử, lẩm bẩm, “Cũng đã đến rồi, người ta đang nhìn đấy, em đừng có nói nữa.”

Cô gái muốn thể diện, nghe thế liền quét mắt nhìn hai ba con mèo đang chuẩn bị đón tiếp bọn họ, mặt lạnh lùng ngậm miệng không nói nữa.

Giang Hiểu Viện thì đã ngây người, cô nhìn cô gái trẻ ăn mặc hợp thời kia tháo kính xuống, lộ ra cái gương mặt dù hóa thành tro cô cũng nhận ra được _____ Phùng Thụy Tuyết!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.