Tăng Thư đến trường làm việc ở văn phòng đợi đến giờ lên giảng đường. Bỗng điện thoại của cô lại vang lên, Tăng Thư do dự một chút rồi xem là ai gọi đến. Là mẹ.
"Mẹ? Có chuyện gì sao?"
"Con đang ở đâu? Ra mở cửa đi, mẹ đang ở trước căn hộ của con đây"
Tăng Thư không hiểu bình thường mẹ đâu đến chỗ của cô, bây giờ lại đột ngột như vậy thì có chút bất ngờ.
"Con đã nhắn tin cho quản lý. Mẹ xuống lầu lấy chìa khoá dự phòng đi...Mẹ..."
"Được rồi" Mẹ cô ngắt lời cô rồi tắt máy ngay. Cô vẫn chưa kịp hỏi sao lại bỗng nhiên đến căn hộ của cô như vậy.
Tăng Thư không để ý nhiều, dù gì chỉ còn 1 tiếng nữa cô sẽ về, hơn nữa nói gì cũng là mẹ cô. Chắc sẽ không có gì đâu.
______________________________________________
4 giờ,
Mọi người từ giảng đường đi ra, chỉ có vài sinh viên ở lại hỏi chuyện Tăng Thư. Khoảng nửa tiếng sau cô mới lái xe đi về.
Khi về đến đại sảnh căn hộ, cô tình cờ gặp được Trương Kiện Phong cùng con trai. Tăng Thư chào Trương Kiện Phong, anh ta cũng vui vẻ chào cô. Cậu nhóc bên cạnh cũng lễ phép chào hỏi.
Trương Kiện Phong vui vẻ xoa đầu cậu nhóc:
"Nhóc con này là Tiểu Vũ, đã được 10 tuổi rồi"
Tăng Thư có hơi bất ngờ. Cô có hơi tò mò hỏi:
"Anh có phải bằng tuổi với Dương Hàn đúng không?"
"Lão Dương sao? Ừm, anh cùng lão Dương và lão Kỷ là bằng tuổi nhau"
Tăng Thư gật gật đầu. Trương Kiện Phong biết cô đang nghĩ gì, anh tiếp tục nói:
"Bất ngờ lắm đúng không? Anh chưa tốt nghiệp đại học đã lên chức ba rồi. Ngược lại lão Dương đến bây giờ vẫn chưa có ai bên cạnh"
Tăng Thư như bị cuốn vào cuộc trò chuyện của Trương Kiện Phong, cô lại tiếp tục hỏi, giọng nói có chút nghi ngờ:
"Anh nói thật sao?"
Trương Kiện Phong phì cười: "Gạt em làm gì? Cậu ta chỉ được bề ngoài phong lưu thôi."
Tăng Thư đúng là không tin, anh ta hôn thuần thục như vậy, trêu chọc càng giỏi hơn. Chẳng lẽ chưa đụng vào phụ nữ bao giờ?
Lúc này Tiểu Vũ đứng giữa hai người kéo kéo tay áo của Tăng Thư:
"Chị à, nhà chị có tiệc phải không?"
Nghe con trai nói Trương Kiện Phong mới nhớ đến từ ban nãy khi anh ra ngoài cùng cậu bé đã thấy có khoảng 7 người lạ mặt xách rất nhiều túi đồ vào nhà Tăng Thư. Khi hỏi quản lý thì nghe nói Tăng Thư đã báo mẹ cô đến nên không cần lo lắng. Trương Kiện Phong tò mò hỏi cô:
"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Tăng Thư vẻ mặt bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong căn hộ của mình.
"Không phải. Em không biết nhà mình lại đang tổ chức tiệc"
Trương Kiện Phong nghe xong cũng trở nên hoang mang. Anh nghĩ ra gì đó thì nói tiếp:
"Có lẽ đang chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho em thì sao? Anh vô ý quá lại nói ra mất rồi"
Tăng Thư nghe đến đây thì lắc nhẹ đầu:
"Sinh nhật của em đều đợi đến ngày lễ trong tháng rồi làm cùng một lượt"
Trương Kiện Phong nghe xong thì không biết nói gì nữa. Tiểu Vũ còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên đã nói xen vào:
"Vậy thì buồn lắm, chẳng phải sinh nhật là ngày đặc biệt riêng của mỗi người sao?"
Trương Kiện Phong vội lấy tay che miệng cậu bé lại. Anh nhìn đến ánh mắt thoáng buồn của cô liền nói:
"Xin lỗi, thằng bé lại nói năng lung tung"
Tăng Thư cười nhẹ xua xua tay:
"Không sao đâu"
Nói rồi cô cười nhẹ cúi thấp người bằng với chiều cao của Tiểu Vũ, cô xoa đầu cậu nhóc:
"Tiểu Vũ thông minh thật a. Khi nào đến sinh nhật của chị có thể mời em đến chơi chung không?"
Trương Kiện Phong thả tay ra, Tiểu Vũ liền chạy đến đặt tay lên tay Tăng Thư, mắt to long lanh hỏi cô:
"Thật không?"
Tăng Thư ừm một tiếng cậu bé vui vẻ ôm chần lấy cô. Lúc này cả ba người mới vào thang máy. Chỉ một lát đã dừng lại ở tầng của cô. Tăng Thư chào tạm biệt rồi ra ngoài.
Cô ở trước cửa hít thở sâu rồi mở khoá đi vào. Bày trước mắt cô là một đám người nam nữ đều có, tất cả đều là bạn của chị hai. Mẹ cô thì ở trong bếp làm gì đó. Ghế sofa, mọi thứ trong phòng khách dường như đều bị di chuyển. Cô tức giận hai mắt đỏ ngầu, nhưng vì muốn giữ thể diện cho chị hai và mẹ nên cô đã miễn cưỡng chào một tiếng rồi đi vào bếp kéo mẹ cô vào một góc.
Giọng Tăng Thư có hơi khó chịu hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mọi người lại kéo đây hết thế này?"
Mẹ cô vẫn bình tĩnh giải thích:
"Nửa tháng nữa là chị con đám cưới, mọi người chỉ muốn tụ tập chơi vui vẻ một ngày thôi"
Tăng Thư nghe đến đây càng giận hơn, cô cố kìm nén âm thanh của mình:
"Tại sao lại tụ tập ở chỗ của con? Mẹ cũng không nói trước với con mà tự ý như vậy"
"Không phải chỉ là một đêm thôi sao? Hơn nữa mọi người dự định chơi đến 10 giờ sẽ đi" Mẹ cô có hơi lớn tiếng trách cô.
Tăng Thư ấm ức không chịu được lại nói tiếp:
"10 giờ? Có gì quá đáng hơn nữa được không?"
Mẹ cô càng nóng giận, mỗi người một câu qua lại cuối cùng Tăng Thư cũng không làm gì được. Cô giận dữ bỏ lại một câu rồi đi vào phòng:
"Mọi người đúng 10 giờ đi ngay. Con vào phòng nghỉ ngơi"
"Con bé này tính khí khó chịu thế làm gì? Con không phải bình thường cũng cùng bạn bè tụ tập sao? Chị hai mượn chỗ của con một chút thì có làm sao?"
Tăng Thư nghe rõ nhưng không trả lời. Cô lặng lẽ vào phòng lấy trong hộc tủ một gói thuốc. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi đi đến chỗ cửa sổ mở ra, một tay châm lửa, một tay che gió. Khói thuốc như vậy từ từ phả ra. Hút xong một điếu thì tinh thần đã ổn định hơn nhiều. Lúc này có tin nhắn của Dương Hàn gửi đến. Anh nhắc cô 8 giờ sẽ lái xe đến đón cô. Tăng Thư ngậm trên miệng điếu thuốc thứ hai, cô gọi điện cho Dương Hàn.
Vẫn như cũ, tiếng chuông vừa đổ anh đã bắt máy, giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến bên tai:
"Bảo bối, em nhớ anh đến vậy sao?" Không ngờ cô lại chủ động gọi đến cho anh, trong lòng vui vẻ khó tả.
Tăng Thư không có tâm trạng đùa với anh, buồn bã trong lòng làm cho giọng nói cũng mang theo ý buồn mà nói:
"Xin lỗi tối nay tôi không cùng anh ra ngoài được"
Dương Hàn nghe xong cứ nghĩ cô tìm cách trốn anh nhưng tông giọng của cô làm anh không khỏi lo lắng. Dương Hàn dịu dàng nói:
"Em có sao không?"
Tăng Thư phả ra làn khói mỏng sau đó lại nói:
"Tôi không sao. Hôm khác tôi mời anh, cô như là xin lỗi vậy"
Cô như thế này làm anh càng lo lắng hơn, Dương Hàn vừa mặc vào áo khoác rồi hướng ra cửa rồi nói:
"Em đang ở nhà sao?"
"Ừm"
Tăng Thư không nói gì thêm nữa. Chỉ là tâm trạng đột nhiên chùn xuống như vậy cũng khiến cô không biết làm sao để tốt hơn.
Dương Hàn hỏi thêm vài câu rồi ngắt máy. Tăng Thư ở trong phòng tối đen tiếp tục hút đến điếu thứ ba. Nghĩ về nhiều chuyện cũ khiến cô lạc trong suy nghĩ của mình. Hình như lúc nào mẹ cũng tự ý quyết định như vậy. Từ việc hai người ly hôn thì cô sẽ theo ai, cho đến chuyện cô chọn trường như thế nào. Bây giờ cô chuyển ra ngoài sống thì mẹ lại xem căn hộ của cô là nơi giúp cho chị hai tụ tập bạn bè. Trừ lúc cô mới mua chỗ này thì vẫn chưa thấy mẹ đến đây lần nào. Bây giờ dáng vẻ chăm chút từng thứ một của bà làm cô có chút mất mát trong lòng. Cô tự hỏi nếu như không phải chị hai đến đây thì liệu mẹ cô có đến không?
Tăng Thư không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền thêm. Cô hút xong điếu thứ ba rồi đóng cửa sổ, cất đi gói thuốc vào tủ rồi lấy laptop ra làm việc.