Dương Hàn không vui ngồi vào xe. Trong suốt trận đua không ngừng chắn đường Huyền Thiên Phong không cho cậu ta cơ hội vượt qua. Mọi người ai có mắt đều thấy rõ anh là đang cố tình vờn vẽ chơi đùa Huyền Thiên Phong.
Huyền Thiên Phong tất nhiên không nhường, là Tăng Thư đã đặt cược anh, nhất định không làm cô mất mặt. Anh đạp mạnh chân ga liên tục vờn qua lại muốn vượt mặt. Dương Hàn phía trước vẫn thông thả như không có chuyện gì.
Du Tử Lãng cùng Kỷ Triết vẫn bám sát theo sau nhưng cả hai đều không muốn dây vào. Du Uyên ngồi phía trên tức giận nói:
"Anh hai đang lái kiểu gì vậy?!"
Trương Kiện Phong nhìn ra, anh nói: "Cậu ta không muốn dính vào hai người điên phía trước"
Tăng Thư vẫn còn chưa hết bất ngờ. Không phải Huyền Thiên Phong tệ mà là Dương Hàn lái quá tốt. Cô buộc miệng nói:
"Anh ta lái giỏi quá!"
Trương Kiện Phong kiêu ngạo nói:
"Lão Dương lúc trước cũng là vua tốc độ. Cậu ta không nhường thì không ai có cơ hội đâu"
Tăng Thư nghe vậy trong đầu liền có rất nhiều suy nghĩ. Cô không biết Dương Hàn là người như thế nào. Anh ta là một bác sĩ giỏi, cũng là chủ quán bar vừa biến thái vừa biết chơi. Lần đầu cô cảm giác tò mò về một người như vậy.
Trong khi cô vẫn chìm trong suy nghĩ của mình thì bên dưới gần như đã quyết định người thắng cuộc. Dương Hàn phóng nhanh cán vạch đích rồi lạnh lùng ra khỏi xe. Anh nhìn lên khán đài nhìn Tăng Thư, đôi mắt nhuốm buồn làm cô có chút chột dạ.
Huyền Thiên Phong đến sau nhưng rất có khí phách. Anh đưa tay bắt tay Dương Hàn, giọng nói trầm lạnh lùng nghe ra lại có vui vẻ:
Lúc này Tăng Thư cùng Du Uyên và Trương Kiện Phong đi xuống. Du Uyên bất ngờ lên tiếng:
"Vậy chúng ta không ai cược thắng rồi"
Tăng Thư cười nhẹ: "Không sao, dù gì cũng xem một trận hay"
Dương Hàn đi đến cạnh Tăng Thư, giọng anh vừa đủ cho hai người nghe:
"Em không đặt cược tôi sao?"
Tăng Thư thản nhiên nhìn anh:
"Không có"
Dương Hàn khẽ thở dài, anh bất ngờ nói lớn:
"Em làm tôi buồn đó. Rõ ràng tôi chăm sóc em liên tục 2 đêm. Nào là giúp em..."
"Được rồi. Anh có cần lớn tiếng vậy không?" Tăng Thư biết anh lại muốn nhắc đến chuyện tối đó liền ngắt lời.
Ánh mắt của mọi người nghi hoặc nhìn hai người.
"Tôi muốn nói là giúp em nấu cháo rồi lấy thuốc" Gương mặt Dương Hàn mang ý cười xấu xa nhìn cô.
Huyền Thiên Phong bên cạnh nhìn hai người thân thiết như vậy thì cảm giác bản thân chỉ là bóng đèn lớn cản trở. Anh hắng giọng một tiếng rồi nói:
"Xin lỗi Thư Thư, làm em thua cược mất rồi"
Tăng Thư phì cười, dù gì chỉ là cá cược vui, anh ta không cần nghiêm túc như vậy.
"Không sao. Chỉ là cược vui thôi"
Huyền Thiên Phong ừm một tiếng. Lúc này Trương Kiện Phong nhận được điện thoại của vợ gọi đến liền đi mất. 5 người bị bỏ lại không biết làm gì lại đến Tempted uống nước.
3 người đàn ông gọi bia uống cùng nhau. Có Du Tử Lãng trông chừng nên Du Uyên và Tăng Thư chỉ uống cocktail loại nhẹ. Huyền Thiên Phong vô ý nhìn sang Kỷ Triết thì bắt gặp thẻ cảnh sát để ở phía trong áo vest. Anh liền lên tiếng:
"Anh là cục trưởng Kỷ?"
"Ừm. Còn cậu là Huyền thiếu? Danh tiếng không nhỏ đâu" Kỷ Triết khách sáo nói.
Huyền Thiên Phong không ngờ ra ngoài lại gặp được nhân vật lớn. Công ty của anh là công ty giải trí, rất hiếm khi đụng phải pháp luật. Nhưng cậu của anh là người kinh doanh. Lần nào gặp mặt cũng nghe nhắc đến Kỷ Triết. Anh ta là người công tư phân minh, lạnh lùng quyết đoán lại còn trẻ tuổi. Cậu của anh cũng phải nể mặt mấy phần. Đừng nói đến việc làm quen, ngoài công việc cục trưởng Kỷ sẽ không gặp mặt ai. Hôm nay gặp mặt thì tin đồn quả thật không bị nói quá. Bá khí anh ta tỏa ra làm giời đối diện có chút khó mở lời.
Lúc này Du Uyên ngồi nhìn về phía góc khác của quán bar, cô vô tình bắt gặp Tăng Mặc Nhiên. Cô kéo kéo Tăng Thư:
"Nè, có phải là Mặc Nhiên không?"
Đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo làm Tăng Thư có chút hoa mắt. Cô chớp chớp một chút mới nhìn rõ. Đúng thật là đứa em trai quý hoá của cô. Sao đây? Ban ngày là con ngoan không dám lớn tiếng, bây giờ lại ra ngoài ăn chơi như vậy sao? Cô không biết người cha của mình có biết không. Nhưng Tăng Thư cũng không quan tâm, bọn họ cũng không phải thân thiết gì mấy. Chuyện ai nấy lo thì tốt hơn.
"Mặc kệ nó. Chúng ta uống" Tăng Thư uống thêm một ngụm lại nói.
"Không phải đâu, hình như cậu ta đang cầm gì đó trên tay"
Tăng Thư nghe xong liền nhìn đến. Cô nhìn kỹ một chút thì mới nhận ra, thằng nhóc này học ai lại đụng đến thứ đồ đó. Cô không nhịn được đứng lên đi một mạch đến chỗ Tăng Mặc Nhiên, mặc kệ Du Uyên phía sau gọi như thế nào đi nữa.
"Cậu đi theo tôi" Tăng Thư bất ngờ giựt lấy gói thuốc trên tay Tăng Mặc Nhiên rồi lôi cậu ra ngoài.
Tăng Mặc Nhiên bị bắt gặp chơi thuốc thì da đầu cảm giác tê đi, cậu không kịp phản ứng thì bản thân đã ở phía sau bãi xe của quán.
Tăng Thư ném gói thuốc vào mặt cậu, giọng cô lạnh lẽo lại mang ý xem thường:
"Tệ đến mức đụng vào thứ này sao?"
Tăng Mặc Nhiên thẹn quá hoá giận, cậu ta lớn tiếng quát:
"Liên quan quái gì đến chị? Không phải chỉ là cùng cha khác mẹ sao? Chị còn chẳng có tư cách xen vào chuyện của tôi!"
Ánh mắt của Tăng Thư như dao mà quét qua người cậu:
"Cậu câm miệng! Đúng là làm người khác xem thường! Không phải mẹ cậu hay nói cậu lớn lên sẽ tài giỏi hơn cả tôi sao? Hoá ra chỉ là một tên nhóc chơi thuốc trong quán bar"
Tăng Mặc Nhiên bị nói trúng chỗ đau liền kích động, cậu càng thêm lớn tiếng:
"Tôi chơi thuốc thì sao? Có giỏi thì chị báo cảnh sát đi!"
Bốp
Tăng Thư để cậu nói hết câu liền bạt tai một cái thật mạnh vào má trái của cậu thanh niên. Vết đỏ trên mặt cũng đủ biết người đánh không hề nương tay. Lúc này những người khác cùng Du Uyên đi đến thì bắt gặp cảnh này. Tuy không hiểu gì nhưng ai cũng bị dọa mất hồn. Du Tử Lãng vội chạy đến khuyên Tăng Thư. Anh hiếm khi thấy cô tức giận nhưng mỗi lần như vậy đều rất khủng khiếp.
"Thư Thư, em bình tĩnh một chút" Du Tử Lãng kéo tay Tăng Thư, anh đứng giữa hai người cố gắng làm dịu đi không khí căng thẳng.
Du Uyên cũng đi đến khuyên giải Tăng Mặc Nhiên:
"A Nhiên, em đừng căng thẳng"
Tăng Thư bực bội hất tay Du Tử Lãng. Cô bây giờ rất muốn kiềm chế cảm giác này nhưng dù sao cũng là em trai cùng cha khác mẹ. Cô càng không ngờ tên nhóc vừa tròn 18 tuổi này lại dám đụng vào thuốc lắc. Tăng Thư hai mắt đỏ lên:
"Tôi nói cậu biết chơi thuốc không phải chuyện nhỏ. Nói! Đã chơi bao lâu rồi?"
Tăng Mặc Nhiên cũng chỉ là cậu thanh niên đang chuẩn bị tốt nghiệp. Khẩu khí của Tăng Thư lại dọa người như vậy làm cậu hơi cứng người không dám nói gì nữa. Hơn nữa cái tát vừa nãy rất đau, đau đến mức làm cậu đầu óc trống rỗng.
Không nghe Tăng Mặc Nhiên trả lời, cô như lửa cháy bùng lên:
"Mẹ nó, dám chơi không dám nói sao? Tăng Mặc Nhiên, tôi cho cậu ba giây. Hết ba giây tôi lập tức đưa cậu đến đồn cảnh sát"
Du Tử Lãng thấy tình hình không ổn, anh liên tục khuyên nhủ Tăng Thư:
"Thư Thư, em đừng kích động. Từ từ để em ấy có thời gian nói chuyện"
Huyền Thiên Phong cùng Dương Hàn và Kỷ Triết đứng bên ngoài không dám xen vào. Không ngờ Tăng Thư lại có mặt này, cả ba cũng bị dọa đừng nói đến là cậu nhóc ở đó.
Tăng Mặc Nhiên nghe đến hai chữ cảnh sát cũng bắt đầu hoảng lên. Hôm nay là lần đầu cậu chơi thuốc, tức là vẫn chưa kịp chơi đã bị Tăng Thư bắt gặp. Cậu thanh niên giọng run rẩy:
"Chưa chơi. Em vẫn chưa chơi lần nào cả...Chị, em vừa mua được đã bị...bị chị bắt gặp"
Tăng Thư nghe được câu trả lời mới nguôi đi một chút. Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Tăng Mặc Nhiên, bộ dạng chắc không phải là nói dối. Lúc này Kỷ Triết cùng Dương Hàn đi đến. Kỷ Triết khoác vai Tăng Mặc Nhiên, giọng nói lạnh lùng mang chút đe doạ:
"Được rồi, cậu nhóc đi theo tôi một chút"
Kỷ Triết vừa vặn kéo áo khoác một chút làm lộ thẻ công tác cùng khẩu súng. Tăng Mặc Nhiên sợ đến mức không dám động đậy.
Dương Hàn quay sang Tăng Thư, giọng nói an ủi:
"Em đừng lo, lão Kỷ chỉ hỏi chút chuyện sẽ cho cậu nhóc đi. Tôi cũng sẽ đi theo, bảo đảm không có chuyện gì xảy ra"
Tăng Thư nhìn Dương Hàn, cô gật đầu đồng ý. Nói sao đi nữa đây cũng là quán bar anh mở. Bây giờ lại xuất hiện mấy thứ đồ này tất nhiên phải quản. Hơn nữa Kỷ Triết cũng là cục trưởng cảnh sát. Cũng may thằng nhóc đó vẫn chưa sử dụng, nếu không chắc chắn bị Kỷ Triết nhét vào tù giam.
"Tôi muốn đợi cậu ta" Tăng Thư dù gì cũng có trách nhiệm. Cô nhẹ giọng nói.
"Được. Chúng ta lên tầng 2" Dương Hàn nói xong liền dẫn mọi người đi.
Kỷ Triết lúc đi ngang quầy rượu thì dặn dò một chút gì đó lại đi tiếp.