Cả hai định đi về phía xe, một giọng nói quen thuộc vang lên
" Tiểu Nguyệt "
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam quay lại, Triệu Lâm đi đến gần
Triệu Lâm chú ý thấy Kha Nguyệt đang nắm tay chàng trai bên cạnh
Triệu Lâm:
" Người này là..? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Bạn trai của tôi "
Tống Thịnh Nam:
" Chào bác Triệu, con tên Tống Thịnh Nam "
Triệu Lâm:
" Ah..Trông cậu quen lắm "
Tống Thịnh Nam:
" Năm cấp 3 con có gặp bác một lần "
Triệu Lâm:
" Cậu là chàng trai năm đó đứng cạnh Tiểu Nguyệt nhà tôi? "
Tống Thịnh Nam gật đầu
Triệu Lâm quay sang nhìn Kha Nguyệt:
" Tiểu Nguyệt, ngày mai con về nhà đi, có cả Triệu Kha nữa, gia đình chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, con đưa bạn trai con theo cũng được "
Triệu Kha Nguyệt rũ mắt
" Ừ, để tôi xem có rảnh không đã "
Triệu Lâm định nói gì đó nhưng Kha Nguyệt đã nắm lấy tay Thịnh Nam đi về phía xe Ở trong xe, Thịnh Nam để ý sắc mặt Kha Nguyệt không vui
Tống Thịnh Nam:
" Nguyệt Nguyệt, hay là ngày mai đến đi, anh đi cùng em, có được không? "
Triệu Kha Nguyệt mím môi:
" Em không muốn gặp người đàn bà kia một chút nào.. "
Tống Thịnh Nam nắm lấy tay Kha Nguyêt:
" Có anh ở bên cạnh em "
Mi mắt Kha Nguyệt rưng rưng nhìn Thịnh Nam, cô nhẹ gật đầu
Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt vừa bước xuống xe, Triệu Kha từ trong nhà đi ra mở cửa cho cả hai
" Chị hai, anh Thịnh Nam " Triệu Kha
Vừa bước vào nhà, Kha Nguyệt chạm phải ánh mắt khó chịu của Ngọc Ninh dành cho cô
" Cũng biết về nhà sao " Ngọc Ninh
Triệu Kha Nguyệt không trả lời, Thịnh Nam thấy tay Kha Nguyệt run run, anh liền đưa tay xoa nhẹ bàn tay Kha Nguyệt
Triệu Kha Nguyệt bất ngờ trước cử chỉ của Thịnh Nam, cô ngước lên nhìn anh. Thịnh Nam nở nụ cười với cô, như muốn nhắc cô rằng vẫn có anh bên cạnh cô Trong lúc ăn cơm, Triệu Lâm lên tiếng hỏi Thịnh Nam
" Cậu và Tiểu Nguyệt bên nhau bao lâu rồi? "
Tống Thịnh Nam:
" Vừa bên nhau hôm trước ạ "
Triệu Lâm:
" Tôi cứ tưởng cậu và Tiểu Nguyệt là từ lúc cấp 3 chứ? "
Tống Thịnh Nam:
" Học xong lớp 10 con chuyển đến Anh Quốc học, sau đó về đây lập nghiệp "
Triệu Lâm:
" Cậu làm công việc gì? "
Tống Thịnh Nam:
" Người thành lập công ty Bright Moon ạ "
Ngọc Ninh:
" Cậu là con trai duy nhất của Tống Gia, sao không thừa kế công ty của ba cậu mà lại tự lập nghiệp thế? "
Tống Thịnh Nam:
" Con muốn tự đi lên bằng chính sức mình "
Ngọc Ninh mỉa mai:
" Gia tài có cả trăm tỷ mà không hưởng, ra đời lập nghiệp chi cho cực "
Triệu Kha Nguyệt cau mày:
" Bà thích xía vào chuyện của người khác lắm hay sao? "
Triệu Kha:
" Mẹ, mẹ đừng làm thái độ đó "
Triệu Lâm nhìn Tống Thịnh Nam: " Tính tình Ngọc Ninh có chút khó chịu, Thịnh Nam, con đừng bận tâm nhé "
Tống Thịnh Nam:
" Không sao đâu bác "
Triệu Lâm:
" Bác chỉ có một đứa con gái là Tiểu Nguyệt, bây giờ bác trông cậy vào con, chăm sóc cho Tiểu Nguyệt nhà bác thật tốt nhé. "
Tống Thịnh Nam quay sang nhìn Kha Nguyệt, miệng anh nở nụ cười nhẹ
" Con chắc chắn sẽ tốt với Nguyệt Nguyệt "
Sau khi ăn xong, Thịnh Nam giúp Kha Nguyệt rửa bát, Thịnh Nam quay sang thấy trên trán Kha Nguyệt dính bọt
" Trán của em có bọt kìa " Tống Thịnh Nam
Triệu Kha Nguyệt cúi cúi xuống:
" Ở đâu thế, hết chưa? "
Tống Thịnh Nam đưa cánh tay đến gần Kha Nguyệt
" Cọ vào đây "
Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng cọ trán vào tay áo Thịnh Nam
Sau khi rửa bát xong, Triệu Kha Nguyệt đưa Tống Thịnh Nam lên tầng xem phòng ngủ cũ của cô
Đi đến bên bàn học, Tống Thịnh Nam thấy một hộp sao giấy đặt trên bàn. Triệu Kha Nguyệt đi đến cầm hộp sao lên, ánh mắt cô chứa chan nỗi buồn
Tống Thịnh Nam:
" Em rất thích xếp sao à? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Đã có lúc em ngưng xếp sao, mẹ em từng nói, nếu lúc nào thấy nhớ mẹ thì hãy xếp những ngôi sao, lúc đó em nghĩ mẹ vẫn luôn bên cạnh em vì luôn bên cạnh nên em không cần xếp sao nữa "
" Đến khi mẹ mất, em mới bắt đầu xếp sao lại, mỗi ngày một ngôi sao, mỗi ngày nhớ về bà ấy "
Tống Thịnh Nam đứng bên cạnh, nghe Kha Nguyệt nói, ánh mắt của anh có chút đau lòng nhìn cô
" Đối với em, trong trái tim của em vốn dĩ luôn có hình bóng của bà ấy, hình ảnh người mẹ dịu dàng với em, sau này lại biến thành người vô cùng oán hận em "
" Trong trái tim của mỗi người luôn có một thứ gì đó vô cùng quan trọng khiến cho họ nhớ mãi một đời này "
Triệu Kha Nguyệt nghiêng đầu tựa vào vai Thịnh Nam
" Thịnh Nam, còn anh thì sao? Trong tim anh có gì vậy "
Tống Thịnh Nam dịu giọng nói:
" Anh có em "
Triệu Kha Nguyệt ngạc nhiên, trong lòng cô chợt có chút cảm động, mong muốn cả đời cô là được bình yên ở bên cạnh người cô yêu nhất đời này
Thịnh Nam tựa như ánh sáng chiếu xuống bóng tối luôn giam cầm cô
Kha Nguyệt thầm nghĩ
" Từ trước đến nay em luôn bao bọc mình bằng một lớp bảo vệ, luôn ngập ngừng lo sợ bị người khác tổn thương. Mãi cho đến khi gặp anh, người con trai bất chấp tất cả từng bước từng bước đi đến kéo em ra khỏi đống quá khứ tồi tệ đó "
" Thịnh Nam, anh chính là ánh sáng của em,
anh là người cứu rỗi cuộc đời em "
Khi cả hai đi xuống lầu, Triệu Kha Nguyệt thấy Ngọc Ninh đang gỡ ảnh của mẹ cô và cô xuống khỏi tường
Triệu Kha Nguyệt cáu gắt chạy đến đẩy Ngọc Ninh ra
Ngọc Ninh quát:
" Con điên này, mày có bệnh à? "
Triệu Kha Nguyệt ôm chặt những tấm hình, vẻ mặt như sắp phát điên
Triệu Lâm và Triệu Kha lúc này trong phòng khách đi ra
Triệu Kha thấy Kha Nguyệt đang mất bình tĩnh, cậu liền chạy đến:
" Chị hai, chị sao vậy "
Triệu Kha Nguyệt quay về phía Thịnh Nam đang ngạc nhiên nhìn cô, cô nhận ra bệnh của cô lúc này lại tái phát. Kha Nguyệt thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thịnh Nam, cô xấu hổ ôm những tấm ảnh chạy ra khỏi nhà
Tống Thịnh Nam đuổi theo Kha Nguyệt, đến gốc cây đối diện nhà, Thịnh Nam vội kéo tay Kha Nguyệt sau đó ôm cô vào lòng
Triệu Kha Nguyệt lúc này mất bình tĩnh, cô vùng vẫy đánh liên tiếp vào ngực Thịnh Nam
Triệu Kha Nguyệt vừa đánh vừa hét:
" B..Buông ra.. Buông tôi raa "
Tống Thịnh Nam vẫn đứng yên mặc cho Kha Nguyệt đánh, sau khi Kha Nguyệt bình tĩnh lại, cô rũ mắt không dám nhìn Thịnh Nam. Vòng tay của Thịnh Nam vẫn ôm chặt Kha Nguyệt
Triệu Kha Nguyệt:
" Thịnh Nam, có một điều em cần nói với anh "
Tống Thịnh Nam:
" Em nói đi "
Triệu Kha Nguyệt mím môi, run run nói:
" Em bị bệnh tâm lý, không phải là loại tâm lý nhẹ, bệnh của em rất nặng..". Tìm đọc 𝙩hêm 𝙩ại ( T RUMTRUYỆN.VN )
" Vào lúc năm mới còn học cấp 3, em có nói với anh rằng em về Thượng Hải có việc. Thật ra là em về nhà cũ để điều trị bệnh "
" Nhưng cuối cùng không thành công "
" Lúc đó vì em sợ bệnh của em sẽ làm khổ anh nếu em ở bên cạnh anh "
" Đó là lý do 10 năm trước em lại đẩy anh ra xa "
Tống Thịnh Nam rũ mắt, bình tĩnh trả lời cô:
" Ừm "
Triệu Kha Nguyệt ngạc nhiên trước phản ứng của anh, cô ngước lên nhìn anh
" Anh không thấy sợ em sao? "
Tống Thịnh Nam:
" Sợ "
Triệu Kha Nguyệt mở to mắt, cô mím môi, cơ thể bất chợt run lên
" Vậy anh sẽ chia tay em đúng không..? "
Tống Thịnh Nam nhìn thẳng vào mắt Kha Nguyệt, cô cũng nhìn anh. Ánh mắt của Thịnh Nam lúc này trông rất dịu dàng, dịu dàng hơn cả bình thường
" Không "
" Nguyệt Nguyệt, nếu mỗi lần em phát bệnh, điều anh sợ không phải là em. Mà điều anh sợ nhất chính là em tự làm đau bản thân "
Triệu Kha Nguyệt ngạc nhiên
" Em chính là một điều quý giá nhất đối với anh "
" Nguyệt Nguyệt, em không cần phải điều trị gì cả. Anh chấp nhận tất cả mọi thứ về em "
Điều Tống Thịnh Nam từng mong ước nhất năm đó là Triệu Kha Nguyệt chưa từng ghét bỏ anh, mong lúc đó cô chấp nhận tình cảm của anh. Nhưng bây giờ trong lòng Thịnh Nam lại nghĩ
" Kha Nguyệt, anh ước gì năm đó vì em thật sự không thích anh nên mới đẩy anh ra xa.."
" Anh có ra sao cũng được, nhưng anh không nỡ thấy em phải dằn vặt bản thân trong suốt những năm qua.."
Tống Thịnh Nam cúi đầu hôn lên trán Triệu Kha Nguyệt
" Em có muốn nói gì không "
Triệu Kha Nguyệt gật đầu, cô run môi nói:
" Năm đó em thật sự rất thích anh "
" Những lời em từng nói năm đó đều là giả "
" Thịnh Nam, từ khi anh đi, ngoài anh ra em cũng không thích ai khác "
" Em có lỗi với anh, em xin lỗi "
Tống Thịnh Nam: " Ừm "
Triệu Kha Nguyệt: " Em cảm thấy mình chính là điều tồi tệ nhất xuất hiện trong cuộc sống của anh "
Tống Thịnh Nam cau mày:
" Thu câu này lại đi, Nguyệt Nguyệt, nhiều năm như vậy trong lòng anh vẫn luôn chỉ có một mình em, em nghĩ lý do là gì? "
" Bởi vì đối với anh, không có gì bằng em cả, em là điều may mắn nhất mà anh có được "
Trong lòng Triệu Kha Nguyệt lúc này bồn chồn, mắt cô rưng rưng khi nghe Thịnh Nam nói
Mọi thứ trên thế giới luôn luôn thay đổi theo thời gian, nhưng chỉ có cậu thiếu niên năm ấy vẫn vậy
Vẫn chỉ yêu một mình cô
Vạn vật đều thay đổi, chỉ có anh thì không.
Vẫn đứng đó, vẫn chỉ chờ em chấp nhận tiến đến bên anh
Tống Thịnh Nam dịu dàng nói:
" Nguyệt Nguyệt, chỉ cần em tiến tới một bước thì anh sẽ liền chạy về phía em "
Triệu Kha Nguyệt run môi:
" Thịnh Nam, từ trước đến nay, chỉ có anh là yêu em "
Tống Thịnh Nam:
" Anh chỉ yêu mình em "
Mi mắt Triệu Kha Nguyệt rưng rưng, cô muốn khóc, nhưng không dám khóc trước mặt anh
Tống Thịnh Nam nhìn vào mắt Kha Nguyệt, anh dùng tay vuốt tóc cô, Thịnh Nam thì thầm:
" Muốn khóc thì cứ khóc đi, ở bên cạnh anh, em không cần phải mạnh mẽ "
" Trong mắt anh, em vẫn luôn là một cô bé mà anh muốn che chở cả đời này "
Triệu Kha Nguyệt ban đầu không muốn khóc, nhưng khi nghe lời Thịnh Nam nói, Triệu Kha Nguyệt bắt đầu oà khóc nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam hôn lên mái tóc cô, anh ôm cô thật chặt.
- ----
" Nguyệt Nguyệt, xin lỗi vì không ở bên cạnh em sớm hơn "
" Nguyệt Nguyệt, em chính là mặt Trăng sáng rực rỡ nhất trong mắt anh "
" Quá khứ của em anh đã không có mặt, thì tương lai của em, anh nhất định sẽ luôn ở đó
mỗi ngày đều ở bên em, từng phút từng giây đều che chở cho em. "