Sau một đêm mưa, bầu trời trong xanh, nước mưa trên đất đã bốc hơi.
Chủ nhân của sân này không biết đã đi đâu, Mạnh Kiều đi dạo ở sân sau, nghịch nghịch rêu xanh sậm dưới chân, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi căn phòng nhỏ bị khóa ở bên cạnh. Căn phòng bọn họ ở hiển nhiên giống khuê phòng của con gái trước khi lấy chồng, còn nhà kho bị khóa thì sao?
Ông cụ này trông có vẻ chỉ có một mình, không có con gái hay cháu gái, vậy căn phòng dán đầy giấy cắt đỏ này là chuẩn bị cho ai?
Cuối cùng Mạnh Kiều vẫn tò mò đứng trước cánh cửa bị khóa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
"A——!" Cô hét lên, lùi về phía sau mấy bước. Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy một đôi mắt đen trắng rõ ràng đang nhìn thẳng vào mình!
Nghiêm Mục hỏi: "Sao vậy? Trong đó là cái gì à?"
“Anh đi xem đi.” Mạnh Kiều đẩy anh.
Nghiêm Mục nhướng mày: "Nào, San San, chị em phát hiện manh mối, qua đây xem đi."
“Anh đừng cho con bé đến đây!” Mạnh Kiều lườm anh.
Nhưng San San đã nhảy qua: "Cái gì, cái gì thế ạ? Đáng sợ như thế sao?"
“Con nít đừng xem cái này.” Mạnh Kiều che mắt San San: “Nghiêm Mục, anh đi xem đi.”
Nghiêm Mục đành phải nghe lời, nhìn vào khe cửa Mạnh Kiều mở ra. Anh nhìn thấy một người giấy sống động như thật, cầm đèn lồng đỏ, mặc quần áo Trung Quốc màu đỏ như máu, mỉm cười nhìn anh.
Anh nhìn sang một bên, trong phòng tổng cộng có năm người giấy, có người tấu nhạc, có người xướng lễ, còn có một cô bé cầm hoa... Đây chính là năm vai trò trong thiệp cưới của bọn họ. Năm nhân vật tương ứng với năm người giấy trong phòng!
Phía sau người giấy là cỗ kiệu đỏ đã cũ nát, trên cỗ kiệu điểm hai con chim hoàng oanh. Bên cạnh chim hoàng oanh thêu cá nhả ngọc đủ kích cỡ. Trong góc phòng đầy bụi còn có đủ loại rương gỗ sơn mài màu đỏ, giống rương đồ cưới hồi xưa.
Đây là cảnh cô dâu đi lấy chồng.
Nếu cô dâu ngủ trong phòng của bọn họ thì nhà kho này là nơi gia đình chuẩn bị cho đám cưới.
Nghiêm Mục quay lại nói: “Anh nghĩ chúng ta đã tìm được cô dâu rồi, nhưng không biết làm sao mới có thể cử hành hôn lễ. Nơi này là kiệu cô dâu và đồ cưới, năm người giấy lần lượt tương ứng với người xướng lễ, người tấu nhạc, họ hàng, tiểu uyên cầm hoa chúc, chủ hương công công. Nói cách khác năm nhân vật này là những thành phần thiết yếu của một đám cưới.”
"Cô dâu đâu? Chúng ta không biết cô dâu và chú rể là ai." San San nghiêng đầu hỏi.
Bởi vì chị gái đã nói phải cố gắng tìm tòi cốt truyện, nên cô bé ôm khe cửa nhìn vào. Vừa nhìn một cái, cô bé đã lạnh sống lưng, đám người giấy kia như có sự sống, cười khanh khách.
San San sợ hãi, hoảng hốt bỏ chạy.
Hạ Tinh Thần giũ sạch quần áo của mấy người, trải ra ngoài sân phơi nắng, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Lúc này, ông cụ chống gậy bước vào, liếc nhìn bốn người đang đứng trong sân, ho khan vài tiếng rồi nói: “Tối qua trời mưa, thấy các người không về, tôi còn tưởng các người chết ở ngoài rồi chứ."
Giọng nói của ông cụ già nua lại bình thản, trên khuôn mặt đầy hình xăm hiện lên ý cười khó tả, ông ta dùng gậy giậm giậm xuống đất: "Đúng là mạng lớn..."
Mạnh Kiều vội vàng đuổi theo hỏi: "Ông ơi, cơn mưa hôm qua là sao vậy? Là quỷ nước sao?"
San San cũng hỏi: "Có phải trong nước có gì đó không ông? Giếng trong thôn cũng có vấn đề!"
Ông cụ liếc nhìn San San và Mạnh Kiều rồi nói: "Quỷ nước đòi mạng. Thôn này ba mặt giáp sông, sinh ra quỷ nước. Cứ mấy ngày trong thôn lại có người chết, người chết đuối đều thành quỷ nước, dạng gì cũng có." Ông cụ hừ một tiếng, rồi nói tiếp: "Con của nhà phía tây cửa thôn chơi đùa bên bờ sông đến tận khuya vẫn chưa thấy về nhà, cả gia đình vất vả tìm kiếm, các người đoán xem sau khi tìm thấy thì sao?”
"Người đã chết à?" Mạnh Kiều rất quen thuộc với loại chiêu trò đáng sợ này: "Có phải là tìm thế nào cũng không thấy, mãi đến nửa đêm, đứa bé kia cả người ướt nhẹp đẩy cửa nhà mình, nói mẹ ơi con đói đúng không?"
Nghiêm Mục:...
San San: Chị em không hổ danh viết tiểu thuyết kinh dị.
Hạ Tinh Thần: Sao nghe Kiều Kiều nói mà tôi nổi hết da gà vậy.
Ông cụ cười, chậm rãi nói: “Đúng như ngươi nói, đứa bé kia nửa đêm khập khiễng về nhà, nói là đi mò cá. Người nhà nhìn thấy con đã về, vội tắm rửa cho nó rồi để nó đi ngủ. Sáng hôm sau thức dậy, phát hiện không thấy đứa bé đâu, trong chăn toàn là bùn cát. Người mẹ sốt ruột, vội chạy đi tìm, ai ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của con mình trong giếng cổ. Người trong thôn đều biết, cái giếng này có vấn đề, nhưng vẫn phải tới đó lấy nước để sinh hoạt, không ai biết người mẹ đã nhìn thấy gì trong giếng."
“Con của cô ấy.” Mạnh Kiều bổ sung.
"Nhìn thấy nữ quỷ!" Lúc này San San cũng tham gia hỏi đáp.
Ông cụ kể lại: "Là đứa bé. Cả người nó xanh mét, khuôn mặt dữ tợn, kéo tay mẹ nó xuống. Cái giếng rất nhỏ, mẹ nó lại là người phụ nữ giỏi giang có tiếng ở đây, cao lớn, ai ngờ lại bị nó kéo vào. Từ đó hai người mất tích. Sau này người trong thôn thường thấy có người mẹ này xuất hiện ở những nơi có nước trong thôn, vẫy tay với mình, có mấy người nhìn qua đều không khống chế được là lao xuống sông chết đuối."
Mạnh Kiều so sánh, quả đúng vậy!
Ông cụ nói tiếp: “Hôm qua tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của các người, cảm giác được các người có thể giúp giải quyết những việc này trong thôn, cho nên mới giữ các người lại. Nhưng tôi không có gì nói với các người cả, các người đi một vòng thôn tự coi đi."
Nói xong, ông ta chống gậy quay người rời đi.
Mạnh Kiều nhìn bóng lưng của ông ta, chợt nghĩ đến bộ phim ma kinh điển của Nhật —— “Dark water”. Bộ phim kể về hai mẹ con chuyển đến một căn hộ cũ nát, cô con gái thường xuyên nhìn thấy bóng quỷ của một cô bé mặc váy vàng. Sau sự cố nước nhỏ từ trần nhà xuống, bàn tay nhỏ bé đáng sợ vươn từ trong nước của bồn tắm ra, người mẹ đã hy sinh bản thân để con gái một mình trốn thoát, trở thành mẹ của nữ quỷ đã chết trong thùng nước của căn hộ, cuối cùng bị mắc kẹt trong căn hộ.
“Haiz… Nghe có vẻ không đáng sợ lắm.” San San nói: “Chị, khả năng kể chuyện của chị không tốt lắm nhỉ.”
Mạnh Kiều cười cười: “Đến đây, xem đề đọc hiểu nào. Chị nhắc đến “Dark water” để làm gì?”
San San cắn ngón tay cái, ngoại trừ nước ra thì dường như hiện tại không liên quan gì đến cảnh trong phim ma. Dù sao cô bé cũng là học sinh tiểu học, trong đầu nào nghĩ được nhiều thứ vòng vo như vậy.
“Hạ Tinh Thần, còn cậu?” Mạnh Kiều hỏi.
“Chị nghi ngờ ở đây cũng có một nữ quỷ sao?” Hạ Tinh Thần trả lời càng không đúng trọng điểm, nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Mạnh Kiều, cậu vội mở miệng: “Chẳng lẽ chúng ta đều sẽ chết ở đây sao? Nhất định phải có người hy sinh à?!”
“Hả!?” San San cũng sững sờ.
Một học sinh kém kéo theo một học sinh yếu đi lạc hướng.
Mạnh Kiều xoa xoa thái dương, nghiêm túc nói: “Anh hai à, đúng là có nữ quỷ thật, hôm qua cậu thấy rồi đó. Giải đề cần phải dùng đầu óc. Lúc tôi đi học, giáo viên nói, nếu giáo viên đích thân chỉ tôi làm bài, dù có dạy con khỉ thì nó cũng học được!”
Nghiêm Mục cười.
San San cười: “Chị, em là khỉ, chị cũng là khỉ.”
Mạnh Kiều: …
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục xin giúp đỡ: “Thầy Nghiêm quản đi, em không chịu nổi nữa rồi…”
Nghiêm Mục dựa vào khung cửa, châm một điếu thuốc: “Chỉ mới vậy đã chịu không nổi à?”
Một câu hai ý, làm Mạnh Kiều nhớ lại buổi tối của khách sạn DA kia. Lúc đó người này cũng nói một câu như vậy. Mặt cô đỏ bừng, lẩm bẩm đi vào phòng.
San San không hiểu gì, hỏi: “Chị em sao vậy? Sao lại đỏ mặt thế ạ?”
“Phấn chấn tinh thần ấy mà.” Nghiêm Mục làm bộ trả lời.
“Hả?”
“Được rồi, giờ anh sẽ công bố đáp án.” Nghiêm Mục đi tới trước mặt San San: “Trong “Dark water”, cô bé chết trong thùng nước nên nước trong căn hộ có vấn đề, sau đó mới xảy ra sự việc hai mẹ con gặp quỷ. Cho nên, sau này trong giếng hay trong nước xảy ra chuyện gì đều không quan trọng, cái chúng ta cần phải biết được là, trước đó đã xảy ra chuyện gì. Đó chính là nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Cả gan suy đoán thì nguyên nhân hẳn là có liên quan đến cô dâu.”
Nghiêm Mục giải thích một phen, làm hai tên học dốt hiểu ra.
Ánh nắng chói chang, sương mù dường như đã tan đi. Mạnh Kiều mặc quần áo đã khô, quyết định đi dạo trong thôn, đột nhiên ngoài sân vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã, một cô bé mặt mũi tái nhợt đẩy cửa sân: “Hà Công, Hà Công! Không xong rồi! Hà bá nổi giận! Ngài mau đến đó đi!”
Ông cụ kia nghe gọi vội chống gậy gấp gáp đi ra ngoài: “Chuyện gì?”
“Ở cửa thôn, ở cửa thôn ạ!” Cô bé gấp đến độ giơ tay múa chân: “Mau, con đỡ ngài đi xem!”
Mạnh Kiều từ trong nhà đi ra, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền, nhanh như vậy đã xảy ra chuyện?
Bốn người đuổi theo bước chân của ông cụ, đi thẳng đến cửa thôn bên bờ sông. Lúc này, trên bờ sông đã tụ tập rất nhiều thôn dân, trong đó cũng có không ít người chơi. Bạch Phú Mỹ đã không còn dáng vẻ say khướt ngày hôm qua, ngược lại còn hơi đoan trang, mấy người Mạnh Kiều đi tới, cô ta khẽ nói: “Cảm ơn.”
Các thôn dân dựa vào bờ sông, có mấy người lớn gan đã xuống nước. Nước là nguồn tài nguyên bọn họ dựa vào để sinh tồn, đối với nước, bọn họ vừa yêu vừa hận. Mạnh Kiều nhớ ngư dân đã từng nói, ở đây có nhiều loài cá, đánh bắt lên có thể bán được không ít tiền. Nhưng do giao thông không thuận tiện, nên đặc sản của thôn là cá khô, bọn họ trèo đèo lội suối phía sau thôn để bán cho các thôn gần đó.
Mạnh Kiều không cao lắm, đi tới đi lui mãi mà không thấy được gì. Nghiêm Mục bế cô lên, cô gái nhỏ nhắn ngồi trên vai người đàn ông, như đang xem concert. Mạnh Kiều nhìn con sông, hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Mẹ nó!”
Trên mặt sông là những vòng xoáy nước tối đen đủ mọi kích cỡ, xoay tròn như những cơn lốc điên cuồng, tạo thành từng đợt âm thanh trống rỗng và quỷ dị.
Trong hố đen loáng thoáng bóng trắng trôi nổi, Mạnh Kiều nhíu mày nhìn kỹ, trong vòng xoáy vậy mà lại có thi thể!