Chạy Tình - Thải Hồng Đường

Chương 23



Editor: Siro

Beta: Anh Đào

Bạn đã bao giờ cố ý ghi âm lại rồi nghe thử giọng của mình chưa? Giọng đó sẽ làm bạn hoảng hồn đấy, hóa ra mỗi ngày người khác sẽ nghe được cái giọng như thế đó!

Chẳng hề giống với những gì mình tự nghe được!

Dù có đánh chết, Văn Hoa cũng sẽ không thừa nhận giọng được thâu lại đó là của cô. Bất chấp Lâm Chính Tắc trịnh trọng thề thốt thế nào, cô vẫn kiên quyết không thừa nhận, đặc biệt là sau vài lần thằng cha này bắt đầu nói hươu nói vượn, khắc họa hình tượng nữ côn đồ trêu ghẹo con trai nhà đàng hoàng trong mộng của cô trở nên cực kỳ ba chiều.

Thật ra hai người đều biết chẳng phải cô đang trốn tránh hành động cởi quần hay nói mớ, mà là nội dung được thốt ra khỏi miệng.

Cô cười đùa phủ nhận tất cả vì muốn che giấu sự hốt hoảng trong lòng. Lâm Chính Tắc hiểu nên anh phối hợp với lời nói dối rõ mồn một đó của cô, để cô dễ chịu hơn một chút.

“Nhìn gì?” Cô tắm rửa xong lên giường. Anh đang đọc sách, đeo mắt kiếng trông rất thư sinh nho nhã.

Lâm Chính Tắc ôm cô, điều chỉnh tư thế ôm thoải mái: “Ngủ đi.”

“Vâng. Tối nay em mặc váy ngủ, người nào đó đừng lén cởi váy em lúc đêm khuya đó nha!” Văn Hoa nói.

“Ừ. Người nào đó đừng ngủ mớ rồi tự cởi đi nha.”

Văn Hoa hẹn Quyên Tử tán gẫu vào lúc xế chiều.

“Tớ nói với anh ấy là tớ yêu cậu rồi.”

“Vậy có sao đâu? Hôm qua tớ còn nói với cô bán đồ ăn sáng lầu dưới là tớ yêu cổ đó.” Ngoài mặt Quyên Tử nói đùa nhưng trong lòng có lẽ cũng đã hiểu rõ ý cô: “Sao vậy? Hối hận hả?”

“Cậu có nhớ trước đây tớ thần kinh cỡ nào không? Chưa nói gì đến yêu đương nhé, hễ anh chàng nào mà hơi ân cần với tớ chút thôi thì cả tóc của người ta tớ cũng ghét luôn. Vậy nên bất cứ ai dám lén thu âm lại mấy câu nói mớ của tớ, mà còn bày đặt dương dương đắc ý trước mặt tớ, tớ ước mình sẽ biến thành em gái của Spiderman, bắn tơ nhện quấn anh ta thành một cục rồi đá ra ngoài không gian. Nhưng Lâm Chính Tắc làm vậy thì tớ lại thấy xấu hổ quá, anh ấy ở bên tớ chắc mệt mỏi lắm.”

Quyên Tử cười tủm tỉm, uống một ngụm cà phê rồi vui mừng cảm thán: “Đây chính là tình yêu đó bạn à.”

Đây chính là tình yêu sao? Sau đó sẽ thế nào nữa đây?

Sau khi sự rung động và cảm xúc mãnh liệt hao mòn, họ sẽ đi về đâu đây? Lần đầu tiên Văn Hoa bắt đầu tích cực tìm kiếm khuyết điểm của Lâm Chính Tắc, tìm vô cùng cực khổ, trước đây cô không cần phải cố ý khám phá thế này.

Còn Lâm Chính Tắc, dù mục đích của cô là gì thì anh cứ hưởng thụ việc Văn Hoa đã bắt đầu dính anh như sam là được.

“Tối mai là buổi liên hoan của bạn bè trong khoa, có lẽ anh sẽ về muộn.” Lâm Chính Tắc dặn cô trước khi ra ngoài.

“Hội họp với bạn học hả? Em cũng muốn đi!”

“Ừ, anh sẽ tới đón em.” Lâm Chính Tắc nhíu mày nhìn cô, nửa tháng trước cô còn nói không muốn đi mà.

Buổi gặp gỡ bạn bè nào cũng như nhau, ăn uống tám chuyện, nên nếu dẫn người yêu theo sẽ hơi phiền phức.

Tình sử của Lâm Chính Tắc rất đơn giản, dù có khá nhiều nữ sinh theo đuổi anh nhưng chỉ có một người thành công. Năm hai đại học họ quen nhau, đến năm ba ở bên nhau. Sau khi tốt nghiệp, hai người yêu nhau hai năm rồi chia tay vì phải du học khác quốc gia, một người sang Mỹ, một người sang Nhật.

“Em không muốn hỏi gì về người yêu cũ của anh à?” Trên đường về, Lâm Chính Tắc hỏi cô.

“Ai mà không có quá khứ chứ, người đàn ông mà em chọn sao có thể tệ đến mức không đáng giá được chứ? Anh đang xem thường em đấy à!” Văn Hoa trả lời vậy.

Vài ngày sau, người bạn đã tiết lộ chuyện đó còn nhắn WeChat tới xin lỗi, hỏi liệu hai người có cãi nhau không. Lâm Chính Tắc trả lời không sao, cô ấy không phải là người nhỏ nhen đến thế.

[Không sợ con gái nổi bão, chỉ sợ con gái im ỉm không chịu nói.] Người tiết lộ đó nói.

Cẩn thận quan sát vài ngày, Lâm Chính Tắc đinh ninh Văn Hoa không quan tâm chuyện này. Vả lại, anh còn cố ý khai thật với cô. Lúc ấy Văn Hoa chỉ cười gẫu chuyện với anh hồi lâu, không hề có dấu hiệu ghen tuông hay để bụng gì cả, thái độ với người yêu cũ vô cùng chín chắn và lý trí.

Vào một buổi trưa trời trong nắng ấm cảm xúc dâng trào, hai người ăn cơm trưa xong, chán ngán ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại di động.

“Phim Vua Hải Tặc bản điện ảnh chiếu rồi kìa, anh có muốn đi xem không.” Văn Hoa hỏi.

“Được.” Lâm Chính Tắc hớn hở đồng ý. Anh không có hứng thú với anime, nhưng mà Văn Hoa thích.

Hai người thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài. Đột nhiên, Lâm Chính Tắc nhớ đến tối qua họ đã thương lượng xem lúc nào sẽ đi du lịch, nếu cô đã thích anime thì vừa hay đến Nhật chơi cũng không xa. Vì vậy, anh vừa đổi giày vừa hỏi xem Văn Hoa có muốn đi chơi ở Nhật không?

“Nhật? Sao, để vô tình gặp được bạn gái cũ của anh hả?!”

Rầm! Cửa bị đóng thật mạnh.

Văn Hoa nổi giận đùng đùng đi một mình. Lâm Chính Tắc sững sờ, đờ đẫn đứng tại chỗ: “À, người đó chỉ đi học thôi, hình như tốt nghiệp xong về nước lập gia đình rồi mà.”

*

Văn Hoa đóng sập cửa, rồi tự đi bộ đến rạp phim gần nhất để xem phim. Người ta diễn gì cô chẳng xem nổi, vả lại cô còn ngồi cạnh một cặp đôi, thỉnh thoảng chàng trai kia sẽ đút đồ uống và bỏng ngô cho bạn gái.

“Ứ ư ~ không muốn ăn, không ăn nổi nữa.” Cô gái nói.

“Ngoan, ăn nhiều chút nè, em gầy quá rồi, em coi người ta ăn một hộp to tổ bố luôn kìa.” Cậu ta dỗ.

Văn Hoa - ăn một cái hộp to tổ bố - tức tối, đúng là trẻ con không hiểu chuyện, không biết làm xong bài tập chưa nữa kìa.

Văn Hoa giận dỗi, điên cuồng tiêu diệt bỏng ngô, nghĩ bụng lát phải về thế nào, xuống đài bằng cách nào đây. Hình như hơi mất mặt, mình có cần phải đi công tác gì đó hay đến nhà Quyên Tử ở vài ngày không nhỉ?

Không còn tâm trạng để xem tiếp, cô bỏ đi trước. Vừa ra ngoài, cô bắt gặp Lâm Chính Tắc đang ngồi trên ghế sofa. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh cười tươi rói như hoa.

Văn Hoa lờ như không thấy, xuống từng tầng lầu đi dạo. Lâm Chính Tắc cũng không tới chỗ cô, cứ thong thả đi sau cô khoảng mười mét, thấy cô thanh toán thì anh sẽ chạy tới dâng thẻ lên. Văn Hoa không thèm mua, xoay người bỏ đi.

Đi lần này lại càng không xuống đài được, Văn Hoa chỉ đi dạo một lát, đến trưa ăn tô mì rồi mới từ từ đi bộ về.

“Đinh”, thang máy tới. Văn Hoa đi vào, ngay trước mặt rất nhiều hộ gia đình, cô đẩy Lâm Chính Tắc đang đi theo vào ra ngoài.

Đi thang máy nhanh hay leo thang bộ nhanh hơn?

Lâm Chính Tắc đã cho Văn Hoa một đáp án, rằng leo thang bộ chậm hơn năm giây. Văn Hoa mới vừa mở cửa, anh đã thở hổn hển theo vào, tay còn xách theo một đống túi đồ.

Anh đổi giày, đặt túi xuống, cởi áo khoác. Hai người đều im lặng, một người giả vờ hung dữ, một kẻ cố gắng nhịn cười. Thế nên, Văn Hoa quyết định ra tay trước để giành lợi thế, nếu để anh hỏi “Ghen à” thì có lẽ cô sẽ nổ súng tại chỗ.

“Chiều nay thật sự không có chuyện gì đâu, em thề đấy, anh dám nhắc tới một câu em sẽ chết cho anh xem!”

Lâm Chính Tắc đáp lại bằng cách sải bước dài lên ôm lấy rồi hôn cô.

“Ưm ưm ~ anh bẩn chết đi được.” Lâm Chính Tắc chạy đổ đầy mồ hôi, dọc theo sống mũi mồ hôi chảy xuống nơi hai người đang hôn nhau, dẫn đến đầu lưỡi nếm được một mùi mằn mặn.

Người hôn phớt lờ sự cường điệu của cô, tất cả những xấu hổ và tức giận của cô gái nhà anh là lời tỏ tình của cô với anh.

Lâm Chính Tắc nhanh chóng cởi quần áo của cả hai xuống, chê anh bẩn à?

Vậy thì cùng đi tắm thôi, dưới vòi hoa sen anh ôm lấy nhiệt tình “yêu” cô, để cô thấy anh đang phát điên vì cô qua gương. Sau đó anh bế cô về lại giường của họ, cơ thể quấn quýt lấy nhau, anh tiến sâu vào cô không thể tách rời, liên tục làm cho cô sung sướng, cho cô thở gấp và vui sướng rên rỉ dưới thân anh đến mức bật khóc, sau đó cô nũng nịu bảo không cần, nhiều quá rồi, không chịu nổi nữa.

Vậy cũng không thể dừng được, anh còn muốn tiếp tục làm tình với cô, nói cho cô biết rằng sự ghen tuông và ngang ngạnh của cô khiến anh vui mừng và bất ngờ nhường nào, rằng câu tỏ tình trong khi ngủ đó của cô làm anh rung động biết bao. Anh lại hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể cô, ngậm lấy ngón chân cô nhằm thể hiện tình ý của mình.

Trong cơn cực khoái không hồi kết, Văn Hoa liên tục run rẩy xin tha, dương v*t cương cứng không ngừng trong cơ thể ra vào, miệng anh cũng không hề ngơi nghỉ.

Trong tình dục, Văn Hoa từng nghe rất nhiều câu nói tán tỉnh thẳng thắn và gợi tình. Cô cũng đã nhiều lần gọi anh là ông xã, gọi anh là daddy, chân thành cầu xin anh cho cô lên đỉnh. Cô từng trần trụi tận hưởng cơn kích tình, đỏ mặt chỉ là phản ứng sinh lý, nhưng hôm nay cô xấu hổ sắp chết rồi.

“Anh yêu em.”

“Nếu anh gặp em thời đại học, anh sẽ chủ động theo đuổi em. Anh sẽ không từ chối yêu cầu đi du học cùng một đất nước với em. Em không chịu đi thì anh sẽ trói em đi theo.”

“Anh không muốn vô tình gặp được bất kỳ ai. Anh chỉ muốn mỗi ngày được gặp em, ôm em, hôn em, đi vào trong em.”

Văn Hoa chết mê chết mệt trong cơn cực khoái và những câu tỏ tình đến độ không tìm được được lối thoát. Sau khi kết thúc, thân dưới của cô nhớp nháp đầy tinh dịch. Khó khăn lắm cô mới được buông tha, nhưng anh cứ liên tục quấn lấy cô đòi cô tỉnh táo để tỏ tình với anh.

Cô đã không còn sức để phản bác, giữa hai chân tiếp xúc với dương v*t nguy hiểm làm cô phải chào thua.

“Yêu anh mà, em yêu anh.”

“Ừ ừ ừ, ghen, em ghen đó được chưa!”

Được, quá được rồi. Lâm Chính Tắc hớn hở như cậu bé cao mét tám (*). Mở nước cho cô xong, anh lại đưa cô vào tắm, đến khi Văn Hoa ra khỏi phòng ngủ đã ăn mặc chỉnh tề rồi. Ga giường và quần áo bẩn đều đang được quay trong máy giặt.

(*) Có nghĩa là chỉ cần con trai cao trên 1,8m là sẽ khoe chiều cao không ngừng khi được hỏi, và rất muốn ghi chiều cao của mình lên mặt báo cho mọi người biết. Đây là một chuyện rất đáng kiêu hãnh.

Tiêu hóa hết đồ ăn buổi trưa nay, cô đến tủ lạnh và lấy một túi hồ lô trái cây, vừa nhai nhóp nhép vừa mở túi ra, toàn là những thứ hồi trưa cô vừa ý.

Phơi quần áo xong, Lâm Chính Tắc đi vào thấy trên bàn đầy các túi nilon đã bị khui xé. Bác sĩ Lâm nuôi thỏ bèn dọn dẹp lấy đi vứt bỏ, trở về lại nghĩ đến đống hành lý trong phòng khách, toàn bộ đều là những món đồ không sử dụng ở phòng thuê lúc trước của Văn Hoa, có vài thùng lớn không được đả động sau khi mang tới.

“Em có cần dọn dẹp mấy thứ này không, nếu em không sử dụng nữa thì nên bỏ đi, muốn dùng thì lấy ra kẻo mốt lại đi tìm.” Lâm Chính Tắc đứng ở cửa phòng khách hỏi cô.

“Em bị ghế sofa phong ấn rồi, em không nhúc nhích được đâu.”

Vì vậy Lâm Chính Tắc chuyển thùng tới, lấy từng món một ra hỏi cô. Văn Hoa thư thái nằm trên ghế sofa gặm củ cải và trả lời anh rằng cô cần dùng nữa hay không bằng đầu ngón chân.

Dọn dẹp khoảng một tiếng, hầu như tất cả đều bị vứt bỏ.

“Em dứt khoát thật đấy, không phải em từng nói lúc nào đó ta sẽ nhớ tới những món đồ không dùng tới à?” Lâm Chính Tắc hỏi.

“Vừa rồi em chẳng nhìn thấy gì cả, có biết món nào bị ném đâu thì sao mà tiếc rẻ được cơ chứ?”

Lâm Chính Tắc ngồi xuống uống vài ngụm nước, bình tĩnh quay lại hỏi cô: “Vậy nên, lỡ như ngày nào đó em không tìm được bộ đồ nào thì đó sẽ là lỗi của anh đấy à?”

“Dám lắm đó.”

*

Cuối tuần, hai người đi dạo phố. Lúc đi ngang qua tiệm trang sức, Lâm Chính Tắc đột nhiên hỏi cô tại sao chưa bao giờ đeo dây chuyền mà anh tặng?

“Khoe của hay gì!” Cô giải thích thế, nhưng thật ra cô sợ ngọc quá yếu, suốt ngày cô phải nhảy lên nhảy xuống liên tục, nếu bị vỡ thì cô sẽ đau lòng chết mất.

“Được, vậy mua loại bình thường.” Lâm Chính Tắc kéo cô vào tiệm, chọn hai chiếc khuyên tai kim cương nhỏ.

Cô thề thật sự không phải cô cố tình không đeo đồ trang sức anh tặng, vì cô không có tâm trạng diện đồ, chỉ muốn mặc đồ thể thao để đi làm thôi. Nhưng hiển nhiên Lâm Chính Tắc đã hiểu lầm.

Vì thế, để chứng minh mình thích đồ trang sức anh mua, Văn Hoa cố ý dậy sớm, lấy bộ đầm đen trấn tủ ra, trang điểm nhẹ, đeo dây chuyền, khuyên tai, cài ngực và vòng tay. Cô ăn mặc chỉnh tề rồi đi làm.

“Định cho bọn cướp bóc mở hàng hả Hoa quý bà?” Trịnh Lạc vây quanh cô một vòng, nói.

Hoa quý bà mặc kệ anh ta, đưa di động tới: “Mau chụp vài tấm tớ tạo dáng mà không để lại manh mối đi nào.”

Cô muốn gửi cho Lâm Chính Tắc xem, tối qua anh ngủ rất muộn, lúc cô ra ngoài anh còn chưa thức giấc.

Năm phút sau, Văn Hoa mở album hình ra xem mà đầu đầy vạch đen: “Không để lại manh mối thì cũng phải dính cái mặt của tớ vào chứ!”

Hiếm hoi lắm mới ăn mặc đẹp đẽ thế này, chi bằng giả vờ đi hẹn hò đi. Văn Hoa đặt một nhà hàng được đánh giá tốt, rồi tự photoshop một tấm hình thành thư mời và gửi cho Lâm Chính Tắc.

Lúc nhận được tin WeChat của cô, Lâm Chính Tắc chợt cảm thấy mình ngủ đến mức đã rơi vào không gian song song rồi.

Sự thật chứng minh là Văn Hoa vẫn là Văn Hoa đó, uổng phí cho bộ vest của anh rồi.

Câu nói đầu tiên mà cô bạn gái xinh đẹp thốt ra sau khi thấy anh ngồi xuống hẳn hoi là: “Thưa anh, trông anh không giống kẻ thiếu tiền, sao lại chấp nhận tới vì cái quảng cáo cầu con với giá cao đó của tôi vậy?”

Phụt! Suýt nữa Lâm Chính Tắc đã phun ra một búng máu. Anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía xem thử liệu có ai nghe được không, trong khi người đối diện cười rất vui vẻ.

“Đừng quậy nữa, về anh đánh em đó.” Lâm Chính Tắc nghiêm trang cảnh cáo.

“Được được được, không đùa nữa, thật ra em tới tìm bác sĩ Lâm để tư vấn tâm lý.” Văn Hoa thôi không cười nữa, nghiêm túc nói.

Lâm Chính Tắc nheo mắt nhìn cô, cảm thấy khả năng cô lừa mình cao khoảng 99%.

“Ồ?” Anh hỏi.

“Gần đây em rơi vào một mối tình rối rắm lắm, không biết cách làm của mình có đúng không nữa.”

“Làm gì?”

“Em lấy một đại gia tám mươi tuổi, kết quả đại gia nói không có con sẽ không có tài sản, cực chẳng đã em mới phải cầu con với giá cao, cuối cùng có một anh đẹp trai vì tiền tới tham gia. Anh nói xem em nên làm sao đây ạ?”

Lâm Chính Tắc nhắm mắt lại hít sâu, đi quách 1% mong đợi kia đi, anh biết người này thích nói hươu nói vượn lắm mà.

“Gọi thức ăn đi, người ta đến thì em im miệng lại cho anh!” Lâm Chính Tắc cho gọi nhân viên, vừa gọi thức ăn vừa dùng ánh mắt cảnh cáo người đối diện đang cười ha ha không dứt.

Ăn cơm xong, vợ đẹp của đại gia dẫn trai đẹp về nhà. Lúc đi ngang qua công viên, thấy rất nhiều người đang hóng mát, Văn Hoa bèn kéo anh ngồi xuống băng ghế và dựa đầu lên vai anh.

“Anh có biết không? Khi còn học tiểu học, rảnh rỗi em sẽ kêu bà nội diễn kịch với em, truyền thuyết Bạch nương tử đó, hai bà cháu sẽ mặt đối mặt và chạy thật chậm tới ôm chặt nhau. Ha ha, bà nội rất đậm người, diễn vài lần với em xong, cuối cùng bà sẽ thở hổn hển ôm em và khen giỏi quá giỏi quá, hàng xóm nghe vậy còn tưởng ghê lắm cơ! Nhưng em không chịu, vì em đặc biệt thích chạy tới được bà nội ôm vào lòng. Em cảm thấy vòng tay của bà thật ấm áp, mềm mại và thơm ngát.”

Lâm Chính Tắc ôm ghì lấy cô: “Bà nội qua đời lúc nào?”

“Lớp năm.”

*

Nhận được điện thoại của dượng, Văn Hoa rất bất ngờ. Bất ngờ rằng nhiều năm qua họ đã nói sẽ tới thăm cô và cuối cùng họ muốn tới thật.

Cúp điện thoại, cô đứng trong phòng khách suy nghĩ hồi lâu, sau cùng quyết định sẽ thương lượng với Lâm Chính Tắc.

“Được, khi nào họ đến.”

“Trưa chủ nhật, hơn mười một giờ.”

“Được, đến lúc đó anh sẽ đi đón với em. Em muốn cho cô của em ở trong nhà hả?”

Em muốn thuê phòng bên ngoài cho họ ở, Văn Hoa nghĩ vậy, nhưng lại cảm thấy không nên.

“Khách sạn đi, trong nhà không tiện lắm.” Cô đáp: “Nhưng cô và dượng em nhất định sẽ muốn tới nhà thăm quan thử đó.”

“Hoan nghênh.”

Văn Hoa đoán không sai, cô thay bố mẹ đến đây chuyến này để xem tình cảm giữa cô và Lâm Chính Tắc thế nào và có dự định gì không, tiện thể nói thêm hai đứa đã sống cùng nhau rồi thì nên kết hôn đi thôi.

Văn Hoa lắng nghe những gì cô mình nói, chợt cảm thấy mẹ Văn thật sự rất thông minh.

Văn Hoa xin nghỉ ba ngày để đưa họ đi chơi. Lâm Chính Tắc tỏ ra vừa lễ phép và chu đáo, đưa đón máy bay, bình thường anh sẽ cho mọi người không gian ở riêng với nhau. Lúc ở cùng nhau, anh luôn tôn trọng người lớn. Còn khi không có ở đây, anh sẽ săn sóc sắp xếp mọi thứ.

“Năm nay đưa Tiểu Lâm về nhà đi, ông nội con nhắc hoài đó, hỏi sao mà Văn Văn chưa chịu kết hôn. Nghe cô đi, con kết hôn rồi có người chăm sóc thì mọi người sẽ yên tâm hơn.” Trước khi đi, cô đã tâm sự với Văn Hoa cả đêm.

Cô chỉ gật đầu.

“Căn này là Tiểu Lâm mua hả?” Cô lại hỏi.

“Dạ.”

“Con quyết tâm ra ngoài kiếm sống, nếu đã tốt nghiệp về nhà thì mọi người có thể hỗ trợ cho con trong công việc hay mua nhà. Thế nhưng, trong thành phố áp lực quá lớn, con là thân con gái sẽ rất vất vả, cô cũng không phải là chê nghèo ham giàu, nhưng tấm lòng người lớn ai cũng ích kỷ như nhau cả, cô chỉ mong con có thể sống tốt, bố mẹ con cũng vậy.” Cô nói.

“Cô em nói, anh vừa giàu vừa đáng tin, đủ chuẩn để lấy làm chồng rồi đó.” Tiễn cô đi, Văn Hoa nói với Lâm Chính Tắc.

Anh mỉm cười: “Vậy khi nào em lấy anh đây?”

“Anh không thấy sự khác biệt duy nhất hiện nay giữa chúng ta và một cặp vợ chồng chính là giấy tờ thôi à?” Văn Hoa hỏi.

“Sai.” Lâm Chính Tắc đặt sách lại lên giá sách, xoay người kéo cô ngồi xuống: “Nếu ngày mai anh đột ngột qua đời, chuyện đầu tiên em cần làm chính là phải dọn đến nhà khác. Nhưng nếu em là vợ anh thì nghi thức tang lễ và chuyện chọn mộ phần cho anh em phải tham gia hết, phần lớn tài sản của anh sẽ thuộc về em. Quan trọng nhất là, người nhà của anh sẽ trở thành người nhà của em.”

Văn Hoa không đáp lời, Lâm Chính Tắc nói tiếp: “Hình như đây là lần đầu chúng ta nhắc đến chủ đề này nhỉ. Em muốn trò chuyện một chút không?”

Thấy Văn Hoa gật đầu, anh nói tiếp: “Nếu em không thèm để ý đến hình thức hôn nhân này, vậy chúng ta cũng có thể giữ nguyên quan hệ hiện nay, cả đời không kết hôn, nhưng anh lại càng hy vọng có quá trình này. Thú thật, anh rất muốn, thậm chí không thể chờ đợi muốn em trở thành một phần trong nhà anh.”

“Sau khi kết hôn thì sao?” Văn Hoa hỏi, giọng nói dường như hơi run rẩy.

“Đến khi đó chúng ta lại thảo luận.” Anh nói.

“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến à?” Văn Hoa hỏi tới.

Lâm Chính Tắc cười: “Ừ. Quả thật, anh rất muốn dẫn em về, mua một căn nhà gần nhà bố mẹ, anh có thể dời văn phòng về bất cứ lúc nào cũng được. Còn em có thể lại tìm việc khác, hoặc làm bất cứ chuyện gì mình thích, sao cũng được.”

Văn Hoa quá đỗi kinh ngạc đến mức đầu óc chết máy. Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Chính Tắc, khiến lòng anh xốn xang.

Anh nghĩ, có lẽ Văn Hoa đang tính toán sẵn một trăm cách để chia tay rồi, vì vậy anh không nói gì nữa.

“Một câu hỏi nữa.” Hồi lâu, cô hỏi.

Lâm Chính Tắc gật đầu, ngừng thở chờ kết quả.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?”

Hôm nay rất bình thường, nhưng cũng rất không bình thường. Lâm Chính Tắc cảm thấy mình không tài nào làm việc được, hoặc phải nói anh không tài nào làm được bất cứ chuyện gì. Và tất cả những gì anh có thể nghĩ là mình nên mua kiểu nhẫn thế nào?

Còn cả nghi thức cầu hôn nữa? Cô không thích kiểu công khai quỳ một gối xuống đâu nhỉ.

“Lâm Chính Tắc.” Văn Hoa ngủ đưa lưng về phía anh, hồi lâu sau, cô lại đột nhiên gọi anh.

“Sao em?” Anh ôm chặt cô vào lòng.

“Có phải anh đang nghĩ sẽ cầu hôn thế nào không?”

“Ừ.”

“Chiều nay em đã đồng ý với anh rồi.”

Lâm Chính Tắc siết chặt vòng tay ôm cô, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, anh bèn trở mình hôn cô, không làm gì khác, chỉ mải mê hôn lên môi cô, tựa như thiếu niên mười lăm tuổi mới lần đầu biết yêu. Cái hôn này nối tiếp cái hôn kia muốn dừng mà không được.

“Nhưng anh phải chính thức cầu hôn mới được, con người em là vậy đó, một khi đã chấp nhận thì phải có hình thức hẳn hoi, phải làm toàn bộ đó.” Bị hôn đến mức thở hổn hển, cô bưng mặt anh và nghiêm túc nói.

“Ừ.”

“Hoa tươi, nến, nhẫn kim cương, tỏ tình. Không được thiếu thứ gì.”

“Ừ.”

“Nến phải là kiểu vòng hình trái tim, vây xung quanh em....”

“Ừ.”

“Nhẫn kim cương phải lớn, nhưng không thể quá bắt mắt, là kiểu lộng lẫy khiêm tốn đó, anh hiểu không? Chỉ cần nhìn thôi thì người ta phải biết ngay chồng em giàu có, nhưng không phải là kiểu ông già tám mươi tuổi, hiểu không?”

“Ha ha, hiểu.”

“Còn nữa…”

Lâm Chính Tắc che miệng của cô lại, tiếp tục hôn: “Hay để anh tự chuẩn bị đi, em thấy thế nào?”

Nhẫn và hoa tươi đã chuẩn bị xong từ lâu, và Lâm Chính Tắc chỉ đang chờ một thời điểm thích hợp. Nhắc đến cũng lạ, lúc trước anh luôn cảm thấy có thể cầu hôn bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ rõ là Văn Hoa đã chấp nhận thì anh lại cảm thấy căng thẳng.

“Chắc không phải anh đang tìm nơi chế riêng một quả trứng chim bồ câu cho em đấy chứ.” Sau một tuần lễ, Văn Hoa hỏi anh.

“Không có.” Anh đáp. Nhẫn cầu hôn chỉ có sáu ngạnh hai carat, là kiểu nhẫn kết hôn truyền thống.

Phải nói Lâm Chính Tắc thật sự rất hiểu Văn Hoa, dù cô chưa nói nhưng anh cũng không định sẽ cầu hôn cô trước đám đông.

Tại nhà, vào một tối Văn Hoa làm thêm về, mở cửa ra cô chợt thấy hoa hồng và nến đầy ắp cả phòng khách, còn anh đang mặc vest và cầm một chiếc nhẫn.

So sánh một lát, vì làm việc đến tận mười giờ nên Văn Hoa thấy mình hơi luộm thuộm.

“Đợi em đã, đợi em một chút!” Cô nhanh tay ném túi xuống rồi chạy về phòng ngủ.

Lâm Chính Tắc nghĩ cô muốn trang điểm chải chuốt lại, ngờ đâu hai phút sau cô đã đi ra. Vả lại, cô vẫn đang mặc áo sơ mi + quần jeans cũ, đi chân trần, xõa tóc, chắp tay sau lưng và nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt anh.

Cô quan sát một vòng, rồi tự nhảy vào trong vòng nến, lấy từ phía sau ra một chiếc vương miện, tự ngước cằm đeo lên cho mình.

“Được rồi.” Cô nói.

Anh hơi buồn cười, nhưng cố kiềm lại. Anh quỳ một gối xuống, nói với cô: “Anh xin hứa với em hai điều, là tình bằng hữu vĩnh viễn và tình yêu. Tuy tình yêu không thể kéo dài mãi mãi đến thiên trường địa cửu nhưng ít nhất em sẽ không bao giờ mất đi tình bằng hữu của anh. Anh cam đoan sẽ luôn thấu hiểu, ủng hộ, quan tâm và yêu thương em. Vì vậy, Văn Hoa à, xin em hãy lấy anh, được không em?”

“Được ạ ~” Văn Hoa đáp.

Đeo nhẫn lên, anh ôm Văn Hoa vào lòng. Cô giơ ngón tay, nhìn nhẫn kim cương của mình, cười toe toét.

“Bé yêu.” Anh xoa đầu cô.

“Hở?”

“Vương miện này em giành được từ thời tiểu học hả?” Lâm Chính Tắc từng thấy, mỗi ngày Hồ Hồ tan học mẫu giáo đều phải mua một cái rồi mới chịu về nhà.

Tin đính hôn được truyền đi rất nhanh, cả hai đều đăng lên vòng bạn bè, tất cả bình luận tập trung hết vào vương miện của cô.

Bố mẹ hai bên đồng thời gọi điện thoại tới, không hẹn mà cùng hỏi dự định kết hôn của cả hai. Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý đáp rằng sẽ xem thử cuộc sống sau này rồi bàn tiếp, sau đó bảo mình buồn ngủ rồi.

Mới vừa cúp điện thoại, mẹ Lâm lại gọi tớ để xin bát tự của Văn Hoa, bảo ngày mai bà sẽ tìm thầy xem ngày lành.

Bát tự chính là ngày tháng năm sinh và giờ sinh. Ba cái đầu Văn Hoa có thể trả lời, nhưng cái thứ tư cô không biết. Cô bèn gọi điện thoại về, mẹ Văn ấp úng hồi lâu, rồi đáp có lẽ là bảy giờ tối, còn nhấn mạnh chắc chắn là bảy giờ.

“Em cảm thấy hay là chúng ta kết hôn vào ngày lễ Quốc khánh năm sau đi. Mẹ anh tìm thầy giỏi đến đâu cũng không giỏi bằng chủ tịch Mao đâu. Bát tự mẹ em cho kia còn không biết là của ai nữa kìa, đừng làm lớn quá.” Văn Hoa nói.

“Ngày nào cũng tốt cả, không quan trọng đâu.” Lâm Chính Tắc nói.

“Lúc em học lớp bốn, giáo viên vũ đạo tới lớp chọn người cho ngày quốc tế thiếu nhi và em đã đậu. Cô giáo mở đoạn video múa cho bọn em xem, các bé gái trong đội múa đạp những chiếc xe đạp kết hoa xinh xắn vào trường và thay đổi đủ mọi đội hình, trang phục là váy công chúa rất đẹp, mỗi bạn đều đội vương miện trên đầu. Cô giáo nói thống nhất mua váy, mỗi người đóng sáu mươi tệ tiền đồng phục, sau đó phải tự mình chuẩn bị xe đạp ba bánh. Ngày hôm sau, em lập tức rút khỏi đội múa vì em không có xe đạp, khi đó em nhớ tiền hưu trí mỗi tháng của ông nội là chín trăm đồng.”

“Anh sẽ mua cho em bảy cái vương miện, để em mỗi ngày đổi một cái.”

“Lúc xem tiết mục ngày quốc tế thiếu nhi đó, em đã khóc, ngồi xổm xuống đất mà khóc đó. Bạn học hỏi em bị sao thế, có người chỉ vào một cô bạn được đắp vào chỗ em trên sân khấu rồi tức giận nói, chính là nhỏ đó đó! Giành chỗ của Văn Hoa, thật đáng ghét!”

*

Vì có chủ đề kết hôn này, mẹ Văn bắt đầu thường xuyên gọi điện thoại và nhắn WeChat cho cô.

Định sống ở đâu?

Hôn lễ cử hành ở đâu?

Họ hàng đi mấy người?

...

Văn Hoa trả lời rằng mình không biết, chưa xác định, bàn sau đi ạ.

Mẹ Lâm tìm người coi ngày lành tháng tốt rơi vào tháng mười hai, nhưng Văn Hoa cảm thấy hơi gấp.

“Mặc áo cưới sẽ lạnh lắm à?” Lâm Chính Tắc hỏi.

“Cũng lạnh, nhưng không phải anh nói sau khi cưới sẽ về nhà sao? Không cần giải quyết xong hết công việc rồi mới tổ chức hôn lễ hả?” Văn Hoa hỏi.

Hiển nhiên Lâm Chính Tắc không ngờ cô đang băn khoăn chuyện này, càng không ngờ cô đồng ý lời cầu hôn của anh. Vì vậy, anh không giấu nổi sự vui sướng trên mặt, lập tức gọi điện thoại nói với mẹ Lâm quyết định của họ.

Sau đó mẹ Lâm càng phấn khích hơn về đám cưới, chỉ ước sao họ bay ngay về nhà vào cùng ngày hôm đó. Cũng bị lây nhiễm cảm xúc này, Văn Hoa bèn bàn bạc chi tiết với Lâm Chính Tắc về việc trở về quê sống luôn.

“Đợi đã, để em sắp xếp thông tin đã, vậy bây giờ văn phòng của anh vẫn hoạt động bình thường ở đây, sau đó anh sẽ bay qua lại hai bên, cũng không bán nhà luôn để khi anh về có thể vào ở hả?” Văn Hoa hỏi.

“Ừ, sống ở thành phố khác không ảnh hưởng gì lớn đến công việc của anh, ở đâu cũng thế thôi.” Lâm Chính Tắc đáp.

“Nên bây giờ chỉ cần em từ chức thì mình sẽ đi ngay?”

“Có thể nói vậy.”

“Vậy nhưng em phải chờ lãnh tiền thưởng cuối năm nữa.” Văn Hoa kích động đến mức đứng bật dậy: “Vẻ mặt đó của anh là sao, anh cảm thấy chút tiền cỏn con đó của em không đáng kể à?”

Sau đó chuyện này bị gác lại vì tiền thưởng cuối năm của Văn Hoa, nên dọn nhà và hôn lễ bị đẩy hết sang năm sau.

Văn Hoa quyết định chia sẻ tin này cho bạn thân. Quyên Tử nghe hết mười phút, sau một loạt động tác vô tình vô sỉ vô cớ, cô ấy mới bày tỏ ủng hộ và chúc phúc.

“Không nỡ thật à?”

“Thành phố chỉ là điểm dừng chân thôi, không nỡ bỏ là người kìa.” Cô đáp.

Về quê là một suy nghĩ quá xa vời, với Văn Hoa, nếu quê hương không thể khiến người ta quyến luyến thì sống ở đâu cũng giống nhau cả thôi.

Vài ngày sau, Văn Hoa bỗng cảm thấy không vui, rõ ràng đáng lẽ cô phải hăm hở đón nhận những thay đổi lớn trong cuộc sống, nhưng đột nhiên cô bình tĩnh lại, cô không muốn đám nhà tư bản kia được hời, mỗi ngày cô phải tăng ca phục vụ đủ mọi loại khách hàng như một con chó, thứ chèo chống cô không phải là tiền thưởng cuối năm sao? Sao có thể không cần được chứ!

Thế nên, cô quyết định làm chút gì đó cho cuộc sống thú vị trở lại, làm gì đây nhỉ? Văn Hoa quyết định sẽ chuẩn bị cho buổi sinh nhật sắp tới của Lâm Chính Tắc.

Làm cách nào để vừa bất ngờ vừa vui vừa lãng mạn đây? Văn Hoa suy đi nghĩ lại ba ngày, nghĩ bụng nếu mình là đàn ông thì ngoài tặng quà cởi quần ra, cô chẳng nghĩ thêm được gì khác.

Lúc chuẩn bị quà, cô gọi điện cho trợ lý Chu, hỏi gần đây Lâm Chính Tắc có đang định mua món gì không.

“Nhà ở đó.” Trợ lý Chu trả lời vậy.

“Cảm ơn anh nhé.”

Sau khi các đồng nghiệp giỏi về sáng tạo hiến vài kế, rốt cuộc cô đã có một ý tưởng khá hay ho.

Cả kế hoạch là vầy, trước sinh nhật Văn Hoa sẽ đề nghị tổ chức sinh nhật cho anh, bảo anh hoãn lại tất cả công việc, rồi vào hôm sinh nhật cô sẽ cho anh leo cây. Kế đến, sau khi cô đi, trợ lý Chu sẽ lấy cớ công việc gọi anh về văn phòng.

Sau đó bắt đầu từ ngoài cổng, hàng xóm, bãi đậu xe, nhân viên quản lý, người đi đường bắt xe, người lạ trong thang máy, lễ tân trước văn phòng, shipper sẽ viết cho anh tổng cộng sáu tấm thiệp chúc mừng.

Đến khi vào văn phòng, anh sẽ thấy đoạn video do Văn Hoa liên lạc trước với các bạn cũ, người nhà và đồng nghiệp quay chúc mừng anh.

Sau đó, anh sẽ về nhà. Khi anh về đến nhà, Văn Hoa và các bạn sẽ cùng chúc mừng sinh nhật với anh.

Phản ứng của người được mừng sinh nhật là sao đây chứ? Thậm chí anh không thèm xem hết video, mà đã nôn nóng quay về nhà. Có lẽ anh đoán được trong nhà có một buổi tiệc đang chờ mình, nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn biết nếu ghép sáu tấm thiệp này lại thì món quà cuối cùng sẽ là gì?

Đương nhiên Văn Hoa sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật, bởi vậy hiếm khi Lâm Chính Tắc tỏ ra phiền chán với bạn bè như lúc này. Anh càng bực bội, càng nóng vội đuổi họ đi thì họ lại càng không chịu đi, chơi bời đến khuya mới giải tán.

“Nói mau, em mà thừa nước đục thả câu nữa thì anh sẽ đau tim đó.” Người khách cuối cùng rời đi, Lâm Chính Tắc lập tức đuổi theo cô hỏi.

“Không mở quà trước hả? Em chọn lâu lắm đó!” Vừa dứt lời, Văn Hoa định qua cầm quà tới, nhưng anh không chịu buông cô ra.

“Lời hứa của em.” Văn Hoa thấy anh thật sự đã cào tim gãi phổi cả đêm, mới quyết định không trêu anh nữa. Cô cầm tấm thẻ cào lên và giải thích:

“Một tâm nguyện, dù cho bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu, em cũng sẽ thỏa mãn một tâm nguyện của anh vô điều kiện.”

“Tha thứ một lần. Dù xảy ra chuyện gì, em cũng không hỏi lý do mà tha thứ cho anh một lần.”

Nghe cô nói xong, phản ứng đầu tiên của Lâm Chính Tắc là bắt chước điệu bộ chòng ghẹo giả ngốc của Văn Hoa để che giấu sự cảm động và vui mừng. Chẳng lẽ đây là gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng ư?

Anh nghĩ món quà này quá tuyệt vời. Anh luôn cho rằng, hơn ai hết anh hiểu rõ cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng này biết cách yêu thương và cảm kích thế nào. Cô sẽ không coi đó là điều hiển nhiên, nếu cô ấy yêu bạn, cô ấy sẽ cho đi và không giữ lại bất cứ thứ gì.

Anh muốn nói, rằng tâm nguyện của anh chỉ đơn giản là có thể dắt tay em đi tìm hạnh phúc trọn vẹn, rằng tất cả những mâu thuẫn và cãi vã trong cuộc sống mai sau giữa chúng ta sẽ không bao giờ đến mức không thể cứu vãn. Thế nhưng, anh không nói ra, anh chỉ muốn ôm lấy cô gái của mình thật nhẹ nhàng, yêu thương hỏi một câu: “Em tổ chức sinh nhật tốt thế này, sao lại không biết tổ chức cho chính bản thân mình chứ?”

“Em quen rồi.” Văn Hoa trả lời: “Sau này em còn muốn trải qua ngày kỷ niệm kết hôn với anh nữa đó.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.