Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 5: Tại Sao Lại Không Chú Ý Đến Tôi





Liễu Huy cũng không dám ở lại lâu chọc giận Ninh Giang Thành nên quay lưng rời đi, anh vẫn nên về phòng ngủ tiếp hơn là đứng đây làm quả bom nào đó phát nổ sớm hơn dự định.





Buổi tối, Ninh Giang Thành có ý định dẫn mọi người đi du thuyền nhưng có việc gấp.

Cao Mỹ Lệ nhân cơ hội này định cùng Ninh Tường Gia dùng bữa tối với nhau để có thêm tình cảm, nhưng thằng bé vốn không thích Cao Mỹ Lệ nên đã cự tuyệt từ chối rồi về phòng của mình.



Vừa về phòng, Thẩm Thiên Hương thấy thế thì gọi phục vụ mang bữa tối lên cho thằng bé.

Nhìn vẻ mặt của thằng bé có vẻ không vui, cô hỏi: “Tiểu thiếu gia không thích Cao tiểu thư sao?”

“Đúng vậy.



Ninh Tường Gia thẳng thắn đáp, Thẩm Thiên Hương ngớ người ra rồi vỗ lưng bảo Ninh Tường Gia ăn chậm lại.






Tại phòng VIP của quán bar, Ninh Giang Thành ngồi nhìn cô gái trước mặt.

Đó là cô gái mà ba của anh trước kia thuê hạ thuốc anh sau đó lấy **** ***** của, không may hôm nay lại bị thủ hạ của anh bắt được.



“Nói đi, người mang thai năm đó là ai hả?” Ninh Giang Thành hỏi.



“Tôi…tôi không biết…” Cô gái đó run rẩy đáp.



“Ninh lão gia vốn không cho tôi biết gì hết, ông ấy chỉ thuê tôi hạ thuốc anh mà thôi…”

Ninh Giang Thành nhìn cô ta rồi rơi vào trầm tư.

Ba anh cũng cao tay thật, đúng là gừng càng già càng cay mà.

Năm đó ông thuê cô gái này làm ra việc đó liền đưa tiền cho cô ta đi nước ngoài, nhưng do gần đây hết tiền nên mới về nước, xui thay lại bị anh bắt được.



Cô gái đó cầu xin anh tha mạng, Ninh Giang Thành có ý định xử lý cô ta nhưng rồi thôi.

Anh bảo thuộc hạ thả cô ta đi rồi quay sang nói với Liễu Huy quan tâm đến lễ đính hôn của mình và Cao Mỹ Lệ.



Cũng vì anh có con ngoài ý muốn đã khiến Cao Mỹ Lệ chịu thiệt thòi phải làm mẹ kế rồi.

Chính vì thế anh luôn nuông chiều cô ta, cái gì cũng muốn tốt cho Cao Mỹ Lệ cả.



Liễu Huy đứng ngớ người ra nhìn Ninh Giang Thành rời đi, anh đưa bộ mặt khó hiểu ra.



“Việc đính hôn của cậu liên quan cái khỉ gì tới tôi chứ?” Liễu Huy tự hỏi.

Người đàn ông này có bị điên rồi không?




Ninh Giang Thành đến phòng của con trai mình, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì thấy cả hai đã ngủ say.

Thẩm Thiên Hương ở trên giường ôm chầm lấy con trai mình, trông cả hai ngủ rất ngon giấc.



Thẩm Thiên Hương nhạy cảm với tiếng động, cô giật mình mở mắt ra thì thấy Ninh Giang Thành, cô nhẹ nhàng lấy tay của Ninh Tường Gia ra khỏi người mình rồi ngồi lên xuống giường.



“Ông chủ…” Thẩm Thiên Hương chỉnh lại quần áo rồi vút tóc cho gọn gàng.



“Tiểu thiếu gia đã ăn tối rồi, thằng bé chơi cũng rất vui, hôm nay cũng cười nhiều nữa nên ông chủ cứ yên tâm.



“Tôi đang chăm sóc rất tốt cho thằng bé.



Ninh Giang Thành nhìn cô, trong mắt Thẩm Thiên Hương chỉ để ý đến Ninh Tường Gia mà không hề để tâm đến anh một chút nào sao chứ? Anh trước đến nay đều là tâm điểm chú ý của biết bao nhiêu người, nhưng dường như đối với người phụ nữ này cô không hề chú ý đến, một cái cũng không.



Nhìn cô như thế này anh lại thấy trong người khó chịu làm sao, Ninh Giang Thành tiến tới bảo: “Tôi muốn ăn mì, cô đi nấu đi.



“Hả?”

“Ông chủ đã khuya rồi…” Thẩm Thiên Hương có ý định từ chối.



“Tôi trả bát mì đó 1000 tệ, cô đi nấu đi.



Ninh Giang Thành ngồi xuống rồi nói, Thẩm Thiên Hương nhìn anh, do dự một hồi rồi cũng tìm cách đi nấu mì cho anh.




Một lát sau cô quay lại với bát mì trên tay, cô đặt xuống rồi nhìn Ninh Giang Thành.



Thẩm Thiên Hương đứng một bên nhìn anh, người đàn ông này đã chăm sóc con trai cô bao năm qua kiểu gì vậy chứ? Lạnh nhạt, lúc nóng lúc lạnh như vậy rất ảnh hưởng đến việc dạy con đó, dù gì trẻ con cũng như một tờ giấy trắng chưa biết một cái gì, Vậy mà Ninh Tường Gia ở bên cạnh anh lâu như vậy không ảnh hưởng tới anh mới lạ đó.



Ninh Giang Thành nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô và cái nhìn kì lạ của Thẩm Thiên Hương về phía mình, anh dừng đũa lại, Thẩm Thiên Hương lo suy nghĩ không để ý đến anh đang nhìn mình cộng thêm việc đang mặc đồ ngủ còn trưng bộ mặt đó ra như vậy.

Ninh Giang Thành bắt đầu khó chịu, anh cứ nghĩ cô đang muốn câu dẫn vì thế tức giận đứng lên rồi rời đi.



Thẩm Thiên Hương quay đầu nhìn Ninh Giang Thành, đang yên đang lành anh bị gì vậy?

Bát mì còn ăn chưa xong mà?

Ninh Giang Thành rời đi, về phòng thấy Cao Mỹ Lệ còn ngủ trên giường, anh ra ngoài ban công đứng cửa lại hút thuốc ở ngoài dó.



Nhớ lại lúc Thẩm Thiên Hương ôm Ninh Tường Gia ngủ trên giường và bộ dạng cô mặt bộ đồ ngủ đó khiến anh không thể quên đi được.

Ninh Giang Thành ôm mặt, chết tiệt…

Cô ta làm thế rõ ràng đang muốn mình chú ý đến đây mà…

Nhưng Ninh Giang Thành đâu biết, anh đang làm cho Thẩm Thiên Hương ngồi ngẩn ra vì sự bỏ đi vô cứ của mình kia kìa.






.



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.