Trong đôi mắt của anhTìm thấy vẻ đẹp tuyệt vời nhất— “Vẻ Đẹp Tuyệt Vời Nhất” – Tạ Điền
Từ Disneyland Hồng Kông trở về homestay, đã gần 10 giờ tối.
Chiếc BMW XM dừng lại dưới tán cây trước homestay, nhưng Chu Liệt không lập tức mở cửa xuống xe. Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Tự, nói: “Em lên trước đi, anh hút điếu thuốc đã.”
Ôn Tự vừa định mở cửa, động tác bỗng dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn anh, nở một nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở: “Vậy thì em ở lại với anh.”
Bầu không khí hôm nay rất tốt, cô không muốn kết thúc ngay lúc này.
Chu Liệt nhìn cô, bất giác mỉm cười.
Anh hạ kính xe, lấy từ bảng điều khiển trung tâm ra một bao thuốc và chiếc bật lửa. Tựa lưng vào ghế với dáng vẻ uể oải, anh rút một điếu, châm lửa, hít một hơi sâu rồi quay đầu, nhả làn khói mỏng ra ngoài cửa sổ.
Gió đêm thổi qua, làm mùi thuốc lá phảng phất tan đi.
Ôn Tự nghiêng đầu, thoải mái quan sát đường nét gương mặt nghiêng với chiếc cằm sắc nét của anh. Trong lòng cô lại cảm thán lần nữa: Anh thật sự rất đẹp trai!
Rõ ràng gu của cô là kiểu đẹp trai nho nhã, điềm đạm như Lê Minh, nhưng lúc này đây, cô lại thấy mình thích dáng vẻ phóng khoáng, vừa “ngầu” vừa bất cần của Chu Liệt hơn.
Hoặc chính xác hơn, là cô thích…
Như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Chu Liệt quay đầu liếc nhìn, giọng bình thản hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Tự cười nhẹ, đáp: “Không có gì, chỉ là muốn ngắm anh thôi.”
Chu Liệt đặt tay lên mép cửa sổ, khẽ phủi tàn thuốc, không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng.
Ánh mắt Ôn Tự lướt qua điếu thuốc vừa chạm lên môi anh, rồi chỉ một giây sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở tấm biển gỗ treo trước cửa homestay, trên đó viết hai chữ: “Đợi gió”.
Cô nhìn lướt qua, rồi lại đưa ánh mắt quay về tấm biển ấy.
Dừng lạ chăm chú nhìn dòng chữ “Đợi gió”. Lúc này cô mới chợt nhớ ra tên phòng mình thuê cũng giống như dòng chữ trên tấm biển.
Cô mỉm cười, lên tiếng: “Em nhớ homestay của anh có câu slogan là ‘Tôi đứng ở đầu gió, đợi gió đến’, đúng không?”
Chu Liệt ậm ừ một tiếng xác nhận.
“Sao lại là câu này?”
“Là A Hào nghĩ ra. Cậu ấy và Kelly gặp nhau ngay trước cửa homestay. Hôm đó, gió ở Hồng Kông thổi khá mạnh. Cậu ấy đứng ở cửa, đúng lúc Kelly kéo vali tới.” Chu Liệt chậm rãi kể.
Trần Bá Hào từng nói, cảnh tượng hôm ấy giống như cậu ta đang đứng đó để chờ Kelly. Vali của cô ấy bị hỏng bánh, khi nhìn thấy cậu ấy, Kelly như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Cứ thế, homestay vốn không có slogan, nay lại có.
“Thế thì căn phòng em thuê đúng là hợp với cái tên rồi.” Ôn Tự cười, quay đầu nhìn anh. “Thật ra ban đầu em định đặt phòng ‘Ngắm núi’, nhưng nhận một cuộc gọi giữa chừng, quay lại thì đã bị đặt mất.”
Chu Liệt chỉ khẽ “ừm” thêm một tiếng, hút nốt hơi cuối cùng, rồi dập điếu thuốc trong gạt tàn trên xe.
Ánh mắt Ôn Tự vô thức dõi theo động tác của anh.
Cô còn đang nghĩ rằng sau khi dập thuốc xong, Chu Liệt sẽ mở cửa xuống xe. Nhưng thay vào đó, anh bất ngờ nghiêng người, đưa tay giữ lấy sau gáy cô, cúi đầu áp môi mình lên môi cô.
Mắt Ôn Tự khẽ mở to.
Cô còn chưa kịp đáp lại, thì anh đã rời khỏi.
“Nụ hôn trong phòng gym, trừ một cái.” Anh nói.
Vào phòng, Ôn Tự còn chưa kịp cởi giày sneaker trắng thì đã bị Chu Liệt giữ lấy eo, ép cô xoay người lại. Anh cúi đầu cắn nhẹ lên chiếc cổ thon dài của cô, hơi thở nóng hổi phả ra khiến cô không khỏi run rẩy.
Trong phòng gym, khi chụp ảnh trước gương, anh đã muốn làm thế này rồi.
Nhịp thở của Ôn Tự rối loạn không thể kiểm soát, cô ngửa cổ lên, ánh mắt mơ màng nhìn vào người đàn ông đang cúi đầu bên mình qua tấm gương. Một tay cô nắm chặt lấy bàn tay của anh đang vòng qua cổ mình.
“Đợi đã, trong phòng em không còn…”
Cô nhớ rõ mấy cái lần trước mang vào phòng đã dùng hết rồi.
Chu Liệt không dừng lại, vẫn tiếp tục cắn mút, giọng nói trầm khàn, đầy ma mị: “Lúc mua thuốc lá, anh đã mua thêm rồi.”
Nghe anh nói đã chuẩn bị sẵn, dây thần kinh căng cứng của Ôn Tự lập tức thả lỏng, cô không còn do dự mà quay đầu chủ động tìm đến môi anh.
Thấy cô chủ động, bàn tay đang vòng qua cổ cô của Chu Liệt chuyển sang giữ lấy cằm cô, đáp lại mong muốn, môi kề môi, hòa quyện cùng nhau.
Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn ở cửa ra vào. Trước khi lý trí hoàn toàn bị cuốn theo, Ôn Tự đưa tay tắt đèn, để cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn tắt, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Liệt: “Anh muốn nhìn.”
“Nhìn cái gì?” Ôn Tự vẫn không hiểu thổ ngữ Quảng Đông.
Chu Liệt kiên nhẫn ghé sát tai cô, đổi sang tiếng phổ thông: “Là muốn ngắm.”
“Không được…”
Không cần suy nghĩ, Ôn Tự lập tức phản đối. Điều này là không thể, dù chỉ một chút. Trừ phi sau này, khi mọi thứ đã đủ hứng khởi, anh tự mở lại thì không nói.
Chu Liệt bật cười khẽ trong bóng tối, cắn cô một cái, sau đó đưa tay lần đến chiếc cúc quần jeans của cô.
Rạng sáng, Ôn Tự cuối cùng cũng thoát khỏi cơn sóng cảm xúc dữ dội. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đầu giường chiếu lên gương mặt rối bời của cô cùng những dấu vết trên xương quai xanh.
Chu Liệt dường như đặc biệt thích vị trí “nốt chu sa” trên cơ thể cô.
Từ phòng tắm bước ra với nửa thân trên trần trụi, Chu Liệt châm một điếu thuốc, ngồi xuống chiếc sofa lông mềm mại. Ánh mắt anh lướt qua cô gái trên giường, người trông như không còn sức lực để bước xuống.
Ôn Tự nhìn anh, biểu cảm như muốn từ bỏ cuộc sống, yếu ớt nói: “Hôm nay anh làm em đau đấy.”
Chu Liệt nhả một làn khói mỏng, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, thong thả hỏi: “Đau chỗ nào?”
“Anh biết rồi còn hỏi.”
“Anh không biết thật mà, em phải nói rõ ra chứ.” Anh cố tình trêu chọc.
Ôn Tự chẳng muốn dài dòng, liền trừng mắt với anh một cái, rồi uể oải ngồi dậy, với lấy chiếc áo sơ mi màu nâu của anh bên cạnh giường để khoác lên người. Với dáng vẻ trần trụi, cô bước ngang qua anh, đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm khép lại, Ôn Tự bước đến trước gương, suýt chút nữa thì hét lên vì bộ dạng của mình.
Kẻ mắt và mascara lem luốc như gấu trúc, còn son môi thì chẳng cần bàn đến, đã bị ai đó ăn sạch đến mức không phân biệt nổi hướng Đông Tây Nam Bắc.
Cô ấm ức bóp ra chút dầu tẩy trang, xoa loạn lên mặt mà chẳng theo bất kỳ trình tự nào, thậm chí bỏ qua cả bước tẩy trang mắt môi.
Khi quay lại cùng với gương mặt đã được tẩy sạch, thì điếu thuốc trên tay Chu Liệt cũng đã tắt. Lúc này, anh đang ngồi thoải mái tựa lưng vào sofa, tay lướt qua những tin nhắn trong nhóm chat.
“Trang điểm lem nhem như thế, sao anh còn hôn được vậy?” Ôn Tự đứng trước mặt anh, cất tiếng hỏi.
Chu Liệt đặt điện thoại xuống, hai tay buông lỏng dựa lên thành sofa, ngẩng mắt nhìn cô, cười nhạt: “Cũng chỉ là một nữ quỷ rất đẹp thôi mà.”
Ôn Tự bật cười: “Đến nữ quỷ anh cũng ngủ sao?”
Chu Liệt cười khẽ: “Nếu là em thì được.”
Ôn Tự lại cười.
Hóa ra cô nói gì, anh cũng có thể đón nhận. Thật ra mà nói, cô khá thích những lời anh nói.
“Vừa nãy em nói đau ở đâu nhỉ?”
Chu Liệt bất ngờ kéo cô lại, ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi anh. Anh ngửa đầu, hôn nhẹ lên khóe môi cô, thì thầm: “Không nói rõ thì sao anh giúp em được?”
Ôn Tự đưa tay lên, bám lấy vai anh, cúi xuống nhìn, sau đó cười đáp: “Em không tin là anh không biết.”
Chu Liệt cười, bàn tay đặt ở eo cô chuyển sang nắm lấy một bàn tay cô đang đặt trên vai mình, rồi đưa xuống thấp hơn.