Công viên trò chơi sáng sớm đã đóng cửa, nếu đưa mắt nhìn ra xa chỉ có vòng đu quay khổng lồ còn sáng đèn, đang chậm rãi xoay tròn theo tốc độ của riêng nó. Cả người Tạ Uyên đã thấm đẫm hơi ẩm của đêm tối, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh.
Khi nụ hôn kết thúc, anh hôn nhẹ lên trán Kỷ Thụy, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của cô: “Về nhà thôi.”
“… Dạ.”
Một đường không nói gì, vừa về đến nhà Tạ Uyên đã lôi cô về phòng mình, rèm cửa sổ vừa kéo xuống lập tức bắt đầu ngủ bù.
Kỷ Thụy lẳng lặng nghe hơi thở của anh, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Em tìm được tài xế gây tai nạn rồi.”
Tạ Uyên không nói gì.
“Người kia là nhân viên bị anh đuổi việc. Bởi vì mối quan hệ này, cảnh sát nghi ngờ chuyện anh mất tích không phải là ngoài ý muốn, cho nên điều tra thật lâu, nhưng mà cuối cùng vẫn là bởi vì không đủ bằng chứng nên tuyên bố anh ta vô tội.” Kỷ Thụy nhỏ giọng: “Tuy rằng đến cuối cùng cũng không biết có phải là cố ý phạm tội hay không, nhưng để an toàn, chúng ta coi như anh ta là cố ý đi. Hiện tại có hai lựa chọn, một là nghĩ cách xoa dịu sự hận thù của anh ta, hai là tìm người theo dõi anh ta, để tránh anh ta sẽ làm ra chuyện quá khích. Em đề nghị cách thứ nhất, tuy rằng chịu thiệt một chút, nhưng có thể cam đoan sau này không lo…”
“Bạn học Kỷ Thụy.” Tạ Uyên buồn ngủ mở miệng.
Kỷ Thụy: “… Dạ?”
“Anh đã chờ em cả đêm.” Anh nói: “Có thể cho anh một giấc ngủ ngon trước được không?”
Kỷ Thụy há miệng, không nói lời nào.
Cổ họng Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẽ, ôm cô càng chặt hơn.
Trong đầu Kỷ Thụy rối bời, có vô số ý nghĩ đan xen nhau, vốn tưởng rằng mình không ngủ được, nhưng khi nghe hơi thở của Tạ Uyên dần trở nên nặng nề, mí mắt cô cũng như bị đổ chì vào, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tạ Uyên chỉ ngủ hai tiếng đã tỉnh, khoảnh khắc ý thức quay trở lại, anh dường như lại về với chiếc vòng đu quay không một bóng người. Anh đột nhiên tỉnh táo, mở mắt ra nhìn thấy Kỷ Thụy ở trong lòng mình.
Anh nhìn chằm chằm mặt Kỷ Thụy hồi lâu, cuối cùng xác nhận tất cả trước mắt không phải nằm mơ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Thụy đang ngủ say, ngay cả trong mơ cũng đang tự hỏi phải làm thế nào để tránh vận mệnh vốn đã định sẵn của Tạ Uyên, đáng tiếc lúc tỉnh táo suy nghĩ đã đần độn, trong mơ lại càng không nghĩ ra được đáp án.
Cô ngủ một giấc thẳng đến chạng vạng tối, lúc mở mắt ra bên cạnh đã không còn ai, chỉ có một ngọn đèn ngủ nho nhỏ ở đầu giường đang sáng. Kỷ Thụy duỗi người, vô tình nhìn điện thoại, thấy tin nhắn Tạ Uyên gửi hai phút trước: [Đừng ra ngoài.]
Sao không cho cô ra ngoài? Vậy thì cô càng muốn đi ra ngoài! Kỷ Thụy nổi loạn, bật đèn chạy thẳng đến cửa, oai phong lẫm liệt kéo cửa ra: “Em ra đây…”
Nhìn thấy bác quản gia đầy mệt mỏi, vẻ mặt Kỷ Thụy cứng đờ ngay lập tức
“Thụy Thụy… tại sao lại đi ra từ trong phòng cậu chủ vậy?” Trong bầu không khí im lặng, bác quản gia do dự mở miệng.
Tạ Uyên liếc xéo Kỷ Thụy một cái, muốn xem cô định làm thế nào.
Kỷ Thụy ho nhẹ: “À, cháu vừa xem phim ở trong phòng chú nhỏ.”
Dứt lời còn len lén nhìn Tạ Uyên, âm thầm thúc giục anh nói giúp.
Tạ Uyên vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, cô ấy đang xem phim trong phòng tôi.”
Bác quản gia giận dữ: “Hai người đều mặc áo ngủ, còn vẻ mặt vừa mới tỉnh ngủ!”
Kỷ Thụy: “…”
Vốn kế hoạch của bác quản gia là trở về sau Tết Nguyên Tiêu, lần này vì cố ý muốn tạo bất ngờ cho họ nên mới về sớm, kết quả không ngờ không tạo bất ngờ, ngược lại còn bị họ dọa cho kinh hãi.
“Hoang đường, đúng thật là quá hoang đường!” Trong phòng khách, bác ấy nôn nóng đi tới: “Đây chính là chú của cháu. Đây chính là cháu gái của cậu. Hai người sao có thể ở bên nhau chứ? Sao hai người lại có thể làm như vậy? Nếu chuyện này bị phơi bày ra, người khác sẽ nhìn hai người thế nào, hai người còn đứng vững ở Chu Thành được nữa không, và tôi biết ăn nói thế nào với người đã khuất…”
Kỷ Thụy sờ sờ mũi, lặng lẽ hỏi bác Chung đã trở lại vào ngày hôm qua: “Bác ấy định cằn nhằn tới khi nào nữa?”
“Không biết, ít nhất cũng phải hai tiếng.” Bác Chung thấp giọng trả lời.
Tạ Uyên buông tay, tỏ vẻ không quan tâm, bị cô thúc giục liền gửi tin nhắn cho cô.
Điện thoại di động rung lên một cái, Kỷ Thụy mở ra nhìn, phía trên hiện mấy chữ to: [Anh đã bảo em đừng đi ra.]
Kỷ Thụy: “…”
Lúc bác ấy không nói gì nữa, bác Chung nghe không nổi nữa, nhét thẳng ly nước ấm cho bác quản gia: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Ông có thể đi hai ngàn bước ngay tại chỗ, ông không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Bác quản gia tức giận nói xong, đột nhiên nhận ra thái độ của bác Chung quá bình tĩnh, lập tức khó hiểu: “Có phải ông đã biết từ lâu rồi không?”
“Đúng vậy, biết từ lâu rồi.” Bác Chung thoải mái thừa nhận.
Bác quản gia hít sâu một hơi, đột nhiên đau lòng: “Vậy ra chỉ có mình tôi là không biết?”
“Nhìn tình hình hiện tại thì đúng là vậy, nhưng ông cũng không thể trách người khác. Chúng tôi đều là tự nhìn ra, tại ông chậm hiểu, hai đứa nhỏ yêu đương rõ ràng như vậy cũng không nhận ra.” Bác Chung nhàn nhạt phản bác.
Kỷ Thụy gật đầu: “Đúng vậy, người khác đều tự nhìn ra cả.”
“Hơn nữa họ cũng không có quan hệ huyết thống, tuổi tác tương đương, lại đều đẹp đẽ dễ thương, yêu đương thì có gì sai? Ông già cổ hủ này sao lại nổi giận như vậy.” Bác Chung tiếp tục nói.
Kỷ Thụy lại gật đầu: “Đúng vậy, chú nhỏ đẹp đẽ dễ thương như vậy, cháu không kiềm lòng được mà.”
“Hơn nữa, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, họ có thể ở bên nhau cũng là chuyện tốt. Trước đây ông chẳng phải lo lắng rằng sau này Thụy Thụy yêu đương kết hôn sẽ rời khỏi nhà họ Tạ sao? Bây giờ thì tốt rồi, cả đời cô ấy sẽ không rời đi, ông không vui đến chết sao?” Bác Chung lại nói.
Kỷ Thụy vừa định gật đầu, nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ. Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cô một cái, chống gậy đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ ngơi đi. Tôi và Thụy Thụy còn có chuyện cần nói.”
“Hai người định nói gì?” Bác quản gia cảnh giác nhìn Tạ Uyên, giống như kiểu củ cải trắng quý giá nhà mình đã bị anh đào đi.
“Ông hỏi người ta nói gì làm gì!” Bác Chung chính nghĩa lập tức đưa bác quản gia đi.
Âm thanh hai người cãi nhau dần xa. Kỷ Thụy nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tạ Uyên: “Chú nhỏ, anh muốn nói gì với em?”
Kỷ Thụy rùng mình một cái rồi vội nói: “Em biết là vì anh ta gây ra tổn thất lớn cho công ty bị nên lúc trước mới bị anh đuổi việc. Nhưng có câu nói rất hay, “hóa giải oan gia còn hơn kết thêm oan trái”. Cho dù là vì sự an toàn của anh, lần này chúng ta nên nhượng bộ một chút…”
“Anh đồng ý với phương án của em. Đưa cho anh ta một khoản tiền để anh ta không còn hận thù nữa.” Tạ Uyên ngắt lời cô.
Kỷ Thụy ánh mắt sáng lên: “Anh đồng ý sao?”
“Nhưng để đề phòng có chuyện xảy ra, trong khoảng thời gian này nên cử vài người đi theo anh ta.” Tạ Uyên từ từ bổ sung.
Kỷ Thụy vội vàng gật đầu: “Anh nói đúng, chúng ta không thể chỉ trông chờ vào nhân phẩm của đối phương, nên đề phòng cũng phải đề phòng, cái này gọi là tiến hành đồng bộ!”
Tạ Uyên nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, không khỏi nở nụ cười.
Mọi việc đã thương lượng xong. Ngày hôm sau, Tạ Uyên gọi Tưởng Cách đi điều tra người đàn ông tên Tôn Ngọc Thành này, sau khi tìm được địa chỉ hiện tại của anh ta, muốn lừa Kỷ Thụy tự mình đi một chuyến. Kết quả vừa mở cửa xe, đã thấy cô ngồi ở trong xe cười với anh.
Tạ Uyên mặt không biểu cảm đóng cửa xe, nhìn Tưởng Cách đứng bên ngoài không lên xe nói: “Giải thích.”
“Cô ấy cứ nhất quyết đòi đi, tôi không khuyên được, hay là anh khuyên thử?” Thư ký Tưởng vô cùng cung kính.
Tạ Uyên im lặng hồi lâu, ra lệnh lái xe.
Trên đường đến sân bay, Kỷ Thụy vừa ăn hoa quả vừa hỏi: “Tại sao lúc trước Tôn Ngọc Thành lại bị đuổi việc?”
Bởi vì cô đã đi theo, nên Tạ Uyên vẫn còn có chút giận dỗi, nghe vậy cũng không muốn để ý tới, ngược lại Tưởng Cách ở ghế lái phụ giải thích: “Anh ta có năng lực, có điều quá thích uống rượu, uống rượu xong lại không biết giữ miệng, kết quả tiết lộ giá sàn dự án của chúng ta cho bên đối tác, hại chúng ta tổn thất không nhỏ, cho nên sếp Tạ mới đuổi việc anh ta.”
“Vậy sau khi bị đuổi việc thì cuộc sống của anh ta thế nào?” Kỷ Thụy tò mò.
Tưởng Cách: “Còn thế nào được nữa, tan hoang hết cả thôi. Mất việc, vợ chưa hết tháng ở cữ đã ly hôn với anh ta, anh ta không ở lại Chu Thành được nữa, nên về quê luôn.”
“… Nghe là biết có bao nhiêu oán hận.” Kỷ Thụy yên lặng nuốt nước miếng: “Có mang vệ sĩ theo không? Mặc dù là chúng ta chủ động tìm tới, nhưng vấn đề an toàn vẫn rất quan trọng.”
Tưởng Cách đẩy mắt kính: “Cô Thụy Thụy yên tâm, dù có mười người như anh ta cũng không làm gì được sếp Tạ đâu.”
Kỷ Thụy vẫn khó lòng yên tâm.
Quê Tôn Ngọc Thành cách Chu Thành không xa, họ xuất phát vào buổi trưa, ba giờ chiều đã đến.
Có lẽ đã báo trước, Tôn Ngọc Thành vẫn đang đợi ở nhà, thấy Tạ Uyên liền cười lạnh: “Sếp Tạ sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Kỷ Thụy nhìn thấy khuôn mặt gần giống như trong báo đài đưa tin, căng thẳng nặn ra một nụ cười, chưa kịp mở miệng chào hỏi thì Tạ Uyên bên cạnh đã trực tiếp nói: “Có vẻ như sau khi rời khỏi tập đoàn nhà họ Tạ, anh sống không được tốt lắm nhỉ.”
Kỷ Thụy: “…” Anh ơi, chúng ta đến để xóa bỏ hận thù, không phải để gây thêm hận thù đâu.
Nghe vậy, mặt Tôn Ngọc Thành quả nhiên tối sầm lại: “Tôi phải cảm ơn ai đây?”
“Đương nhiên là chính anh.” Tạ Uyên mặt không chút thay đổi: “Nếu không phải anh uống rượu làm hỏng việc, cũng sẽ không bị tập đoàn nhà họ Tạ sa thải. Nếu không phải anh suốt ngày không ở nhà, vợ anh cũng sẽ không vừa sinh con xong đã ly hôn với anh. Không chịu sống tử tế, suốt ngày say xỉn làm bậy, bây giờ còn đổ lỗi cho tôi ư?”
“Tôi không trách anh thì trách ai! Tôi làm việc cho tập đoàn nhà họ Tạ mấy chục năm! Là mấy chục năm đấy! Cho dù tôi đã làm sai, anh cũng không thể nói đuổi việc là đuổi việc, còn muốn đuổi cùng giết tận!” Tôn Ngọc Thành bị Tạ Uyên kích thích đến mức hô hấp dồn dập: “Nói gì mà muốn giới thiệu tôi cho sếp tổng Hồng Ý, kết quả là tôi đến mà người ta còn không thèm gặp tôi. Anh còn thu lại thẻ nhân viên của tôi, không cho tôi vào tập đoàn nhà họ Tạ nữa, lại còn chặn đường sống của tôi, khiến cho tất cả các công ty lớn nhỏ ở Chu Thành không ai dám nhận tôi. Nếu không phải vì anh… nếu không phải vì anh, tôi đã không đến nỗi này!”
“Anh chỉ làm sai một việc thôi sao? Theo tôi được biết, anh vì uống rượu mà đã gây ra không ít sai lầm lớn nhỏ rồi phải không? Hơn nữa anh cũng đã bị sa thải, tôi thu thẻ nhân viên của anh không phải là chuyện bình thường sao. Còn về việc giới thiệu công việc cho anh, lúc đó tôi quả thật chỉ nói dối để đuổi khéo anh đi thôi. Nhưng nếu anh không lén lút trà trộn vào tập đoàn nhà họ Tạ, tôi cũng đâu cần phải đuổi khéo anh phải không? Nhưng mà việc chặn đường sống này tôi quả thật không làm.” Tạ Uyên nói xong, kỳ lạ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Chỉ cần là công ty biết điều tra lý lịch, thì có ai lại tuyển dụng một người nhiều lần uống rượu gây ra sai lầm chứ?”
Tôn Ngọc Thành tức giận đến đỏ cả mắt. Kỷ Thụy vội vàng kéo Tạ Uyên một cái: “Mọi người có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói…”
Tạ Uyên vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng vừa nhận được ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Thụy thì lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
“Các người tới đây làm gì?” Tôn Ngọc Thành không nhịn được nói.
Kỷ Thụy cười gượng: “Thật ra cũng không có gì, chỉ nghe nói anh sống không được tốt lắm, sếp Tạ áy náy trong lòng, nên đến thăm anh một chút…”
“Không cần!” Tôn Ngọc Thành dứt khoát ngắt lời: “Đồ vô nhân tính như anh ta mà cũng biết áy náy sao?”
Kỷ Thụy: “…” Đúng là không biết áy náy lắm, nhưng anh mà chửi người thì không đúng rồi.
Tôn Ngọc Thành còn định chửi tiếp, Tạ Uyên đơn giản thô bạo: “Cho anh 2 triệu.”
Tôn Ngọc Thành: “Con mẹ nó… Cái gì?”
“2 triệu, đủ không?” Tạ Uyên không kiên nhẫn.
Tôn Ngọc Thành bối rối, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại đưa nhiều tiền như vậy cho một nhân viên cũ đã nghỉ việc gần một năm.
Tưởng Cách vẫn luôn không lên tiếng, kịp thời mở miệng: “Sếp Lý của giải trí Thần Tinh giới thiệu cho sếp Tạ chúng tôi một đại sư. Đại sư chủ trương mọi việc hòa bình, bảo sếp Tạ làm việc thiện tích đức nhiều hơn. Đúng lúc nghe nói gần đây anh sống không tốt, cho nên muốn giúp đỡ anh.”
“Còn, còn có chuyện tốt như vậy sao?” Tôn Ngọc Thành vẫn còn đang ngơ ngác.
Tưởng Cách đẩy mắt kính một cái: “Không chỉ có vậy, con của anh sắp một tuổi rồi phải không? Chúng tôi còn chuẩn bị giúp đỡ chi phí giáo dục sớm cho cháu, sau này cũng có thể trực tiếp vào trường mầm non của nhân viên tập đoàn nhà họ Tạ.”
“Thật sao?” Tôn Ngọc Thành giật mình.
Kỷ Thụy vội vàng gật đầu: “Thật mà thật mà, nhưng mà chúng tôi có một yêu cầu, đó là anh không được đến Chu Thành trong vòng hai năm tới. Tôi biết yêu cầu này rất khó, nhưng mà…”
“Tôi đồng ý!” Tôn Ngọc Thành cảm kích nhìn Tạ Uyên, nước mắt sắp rơi xuống: “Sếp Tạ, anh thật là một người tốt!”
Kỷ Thụy còn chuẩn bị khuyên nhủ: “…”
Lúc từ nhà Tôn Ngọc Thành đi ra, đầu óc Kỷ Thụy còn có chút mơ hồ, tâm trạng Tạ Uyên cũng không tệ, nắm tay cô đề nghị: “Nếu đã đến rồi thì chơi vài ngày rồi đi.”
“Gần đây có suối nước nóng tự nhiên, chúng ta có thể đi thử.” Tưởng Cách lập tức nói.
Tạ Uyên gật đầu: “Được, tìm chỗ ăn cơm trước, ăn xong sẽ qua đó.”
“Bây giờ tôi sẽ tìm đặc sản của chỗ này.” Tưởng Cách chui vào trong xe bắt đầu tìm kiếm.
Tạ Uyên cũng muốn lên xe, lại bị Kỷ Thụy kéo lại.
“Em vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, chuyện này… cứ giải quyết như vậy sao?” Chân của Kỷ Thụy như bước trên mây.
Tạ Uyên nhíu mày: “Em không tin tưởng năng lực của anh, hay là không tin tưởng sức mạnh của tiền bạc?”
“…. Nếu không phải vì sức mạnh của tiền bạc thì vừa rồi Tôn Ngọc Thành đã đánh nhau với anh rồi, anh còn mặt mũi nào nói mình có năng lực chứ.” Kỷ Thụy im lặng.
Tạ Uyên: “Tiền do anh kiếm.”
Kỷ Thụy: “…” Được rồi.
Mọi người ở lại chỗ này chơi năm ngày, trong năm ngày Kỷ Thụy vẫn không yên tâm. Cho đến khi ngồi lên máy bay trở về Chu Thành, cô đột nhiên cầm tay Tạ Uyên: “Em nghĩ kỹ rồi.”
Trong lòng Tạ Uyên sinh ra một dự cảm không tốt.
“Tuy đã giải quyết Tôn Ngọc Thành, nhưng chúng ta vẫn không thể buông lỏng cảnh giác. Bình thường anh làm mất lòng nhiều người như vậy, không có Tôn Ngọc Thành còn có Vương Ngọc Thành. Vì sự an toàn của anh, chúng ta lần lượt đi xin lỗi hết đi!” Cô nói với tâm trạng phấn khởi.
Tạ Uyên im lặng ba giây, hỏi: “Ví dụ như người đầu tiên là…”