Kỷ Thụy khẽ mỉm cười, sự ngại ngùng sau bao ngày xa cách tan biến vào hư vô, chỉ ôm lấy anh mà nỉ non: “Em đã muốn đến gặp anh từ lâu rồi, nhưng tình hình không cho phép mà!”
“Sao lại không cho phép?” Tạ Uyên buông cô ra, ánh mắt thâm trầm nhìn vào mắt cô: “Em đừng lừa anh, dù Trử Thần không cho em ra ngoài, anh ấy cũng đâu thể tịch thu điện thoại của em? Em tự xem đi, đi lâu như vậy mà mới nhắn cho anh vài tin.”
Nhắc đến chuyện này, Kỷ Thụy càng thấy oan ức: “Anh tưởng em không muốn liên lạc với anh à? Họ sắp xếp cho cuộc sống của em kín mít, đưa em đi làm cái này cái kia, em đâu có rảnh lấy điện thoại, thật vất vả đến tối mới yên tĩnh, lại mệt mỏi không chịu nổi, trước khi ngủ nhớ ra nhắn tin cho anh đã là cố gắng lắm rồi. Anh nhìn mặt em xem, có phải bị đen đi rồi không?”
Tạ Uyên ngẩn người ra, thật sự đưa tay lên sờ sờ mặt cô: “Đúng là đen đi rồi, còn gầy đi một chút nữa.”
Nhưng mà, nhìn người cũng thấy khỏe mạnh và rắn rỏi hơn nhiều, anh tuy có ý muốn chê bai Trử Thần và Diệp Phi, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng họ đã nuôi dưỡng Kỷ Thụy rất tốt.
Kỷ Thụy thở dài, giả vờ đáng thương: “Em đã lâu lắm rồi không được ăn lẩu, ba em đúng là lừa đảo, dụ em về nhà bằng tôm hùm đất, lúc đầu cũng cho em ăn vài bữa lẩu nướng các thứ, sau đó chỉ toàn ăn cơm canh thanh đạm.”
“Sao anh ấy lại thế, nhà họ Kỷ thiếu em một bữa ăn à?” Tạ Uyên bực bội, hoàn toàn quên mất trước đây mình đã cấm cô ăn nhiều đồ dầu mỡ như thế nào: “Hôm nay anh dẫn em đi ăn tối, em muốn ăn gì thì ăn.”
“Không được đâu.” Kỷ Thụy liếc nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa em phải đi rồi.”
“Tại sao?” Giọng Tạ Uyên đột ngột cao lên.
Kỷ Thụy có chút chột dạ, sờ mũi: “Em thừa dịp mẹ đi khám sức khỏe gần đây, lén chạy ra ngoài, phải về ngay thôi.”
“Ngay cả tự do ăn một bữa cơm mà họ cũng không cho em?” Tạ Uyên nhíu mày: “Lúc trước anh để em về nhà, không phải để có kết quả như bây giờ.”
“Đừng giận, đừng giận.” Kỷ Thụy vội kéo anh ngồi xuống sô pha, vỗ lưng cho anh một hồi mới thở dài nói: “Gần đây em cũng hiểu ra họ nghĩ gì rồi, họ cảm thấy tình cảm của em dành cho anh chỉ là nhất thời bồng bột, chỉ cần tách chúng ta ra một thời gian, em sẽ bình tĩnh lại, không còn thích anh nữa, sao có thể chứ! Em đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn không phân biệt được thế nào là thích, thế nào là nhất thời bồng bột sao? Rõ ràng em yêu anh đến chết đi được! Cho nên em đã nghĩ thông rồi, nếu họ cho rằng như vậy có thể chứng minh tình cảm của em, vậy thì cứ theo ý họ đi, đợi lâu rồi họ sẽ phát hiện ra, em thật sự thích anh, chỉ thích anh, như vậy họ sẽ không tiện phản đối nữa.”
Tạ Uyên nghe lời tỏ tình trong lúc lỡ đãng của Kỷ Thụy, trong lòng ấm áp như được uống một ly nước ấm vào mùa đông lạnh giá. Nhưng nghĩ đến việc cô phải lén lút đến gặp mình, trong lòng anh vẫn không được thoải mái: “Phải mất bao lâu mới chứng minh được?”
“Em cho họ tối đa một tháng, nếu họ vẫn không hài lòng, em chỉ còn cách nổi loạn một lần.” Kỷ Thụy làm động tác hút thuốc lá, rồi lại dựng hai ngón tay lên môi và thổi nhẹ.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cười, cười rồi lại im lặng.
Trong bầu không khí yên tĩnh, dường như có điều gì đó đang lan tỏa, cả hai không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Lâu sau, Tạ Uyên là người chủ động trước, Kỷ Thụy đỏ mặt, có hơi ngại ngùng nhắm mắt lại.
Hơi thở càng lúc càng gần, hơi thở càng lúc càng nóng, khoảnh khắc môi chạm môi, Tạ Uyên nâng mặt Kỷ Thụy lên, giây tiếp theo bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, dọa Kỷ Thụy giật mình đẩy Tạ Uyên ra, “bịch” một tiếng trốn sau sô pha.
Tạ Uyên im lặng một lúc, mặt không cảm xúc nhìn về phía cửa: “Ai đó?”
“Tôi.” Tưởng Cách đẩy cửa ra: “Thưa sếp Tạ, ngày mai họp cần chuẩn bị tài liệu gì không ạ?”
Tạ Uyên trong một giây có hơi nghi ngờ Tưởng Cách cố ý, nhưng vẫn bảo anh ấy đi hỏi chị Lý. Tưởng Cách gật đầu, bỗng nhiên nghi ngờ: “Cô Thụy Thụy đâu ạ?”
Tạ Uyên nhìn cô gái đang vùi mặt xuống đất giả chết, rồi nhìn tai đỏ bừng của cô, hít một hơi thật sâu nhìn Tưởng Cách.
“Vâng, tôi đi ngay.” Tưởng Cách quả quyết rời đi.
Văn phòng lại chỉ còn hai người, Tạ Uyên kéo người từ dưới đất lên: “Mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Hu hu.” Kỷ Thụy vùi mặt vào lòng anh, rõ ràng là cảm thấy việc trốn dưới đất còn khiến cô mất mặt hơn việc hôn suýt bị phát hiện.
Mắt Tạ Uyên hiện lên một nụ cười, an ủi vỗ về lưng cô: “Yên tâm, cậu ta không biết em đang nằm dưới đất, chỉ có anh biết thôi.”
“Thế còn tệ hơn chứ?” Kỷ Thụy nhỏ giọng phàn nàn.
Tạ Uyên: “Sao cơ, có dáng vẻ nào của em anh chưa từng thấy?”
Kỷ Thụy nghĩ cũng đúng, yêu đương với người lớn trong nhà, có lẽ đây là ưu điểm duy nhất. Nếu Tạ Uyên biết những gì cô đang nghĩ trong lòng, chắc chắn sẽ đầy dấu hỏi.
Hai người lại quấn quýt nhau một lúc, Kỷ Thụy nhìn đồng hồ, ra hiệu là thực sự phải đi rồi. Tạ Uyên nhíu mày không muốn buông tay cô, im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Khi nào em đến nữa?”
“Có thời gian em sẽ đến tìm anh.” Kỷ Thụy thề: “Cũng sẽ nhắn tin cho anh nhiều hơn.”
“Ừm, vậy anh sẽ đợi em.” Tạ Uyên nói, rồi bổ sung thêm một câu: “Đừng lén trốn đi một mình nữa, nhớ anh đã nói với em, chỉ cần ra ngoài là phải…”
“Chỉ cần ra ngoài là phải mang theo vệ sĩ.” Kỷ Thụy lặp lại một cách bất lực: “Em biết rồi, hai vệ sĩ anh sắp xếp cho em, hiện đang ở dưới lầu.”
Vì một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, gần đây hễ ra ngoài là cô đều mang theo vệ sĩ để họ yên tâm, chưa bao giờ tự ý đi đâu.
Thấy Kỷ Thụy khá ngoan ngoãn, Tạ Uyên im lặng vuốt ve đầu cô.
Hồi lâu sau, anh nói: “Ôm thêm chút nữa.”
Kỷ Thụy bật cười, vừa tức vừa buồn cười, ôm chầm lấy anh một cái thật chặt.
Ở đây đã quá lâu, nếu ở lại lâu hơn nữa chỉ sợ mẹ sẽ nghi ngờ. Dù trong lòng không nỡ, Kỷ Thụy vẫn nhẫn tâm vứt bỏ Tạ Uyên, không ngoảnh đầu chạy đi.
Tạ Uyên đứng ở cửa văn phòng, nhìn hành lang sau khi cô rời đi hồi lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần. Đang lúc buồn bã, Tưởng Cách lại đến một lần nữa: “Thưa sếp Tạ, chị Lý nói chị ấy cũng không rõ lắm.”
Tạ Uyên: “…”
Lúc này, cuối cùng sếp Tạ cũng cảm nhận được sự trả thù ngầm của thư ký.
Gi đúng lời hứa, trong thời gian tiếp theo, tần suất Kỷ Thụy nhắn tin cho Tạ Uyên tăng lên đáng kể. Cứ mỗi khi Tạ Uyên đang họp, điện thoại của anh lại sáng lên. Mở ra xem, lại thấy những tin nhắn chia sẻ nhỏ nhặt của cô, lúc thì là ảnh bữa trưa, lúc thì là bông hoa ven đường, cũng có lúc là lời phàn nàn về việc miệng Trử Thần và Diệp Phi cứng như đá, rõ ràng đã quấn quýt nhau đến mức không thể tách rời mà vẫn nói họ không yêu nhau. Nói chuyện rôm rả, lúc nào cũng có chuyện để nói. Thỉnh thoảng, cô cũng tìm cách ra ngoài gặp anh, tần suất không cao, nhưng một tuần cũng có thể gặp nhau ba bốn lần.
Tâm trạng của Tạ Uyên rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa quen với sự im lặng quá mức trong nhà, nhưng dần dần anh cũng cảm nhận được một dư vị khác biệt… Có lẽ đây là những bước đi bình thường trong một mối quan hệ nam nữ. Cũng tốt, chỉ là gặp nhau quá ít.
Vào một cuối tuần đẹp trời khác, cả gia đình ba người về nhà cũ của nhà họ Kỷ ăn tối rồi về nhà. Kết quả vừa về đến nhà, Trử Thần đã phải rời đi vì có vấn đề về mã code ở công ty, chỉ còn lại Kỷ Thụy và Diệp Phi ở nhà.
Kỷ Thụy bắt đầu suy nghĩ sôi nổi, hắng giọng định kiếm cớ ra ngoài thì Diệp Phi bỗng nhiên lên tiếng: “Đi đi.”
“Đi đâu ạ?” Kỷ Thụy ngớ ra.
Diệp Phi liếc nhìn cô: “Đi gặp cái người chú nhỏ đáng ghét của con đi, đừng kiếm cớ nữa, cứ đi thẳng đi, mẹ sẽ không nói với ba con đâu.”
“Mẹ!” Kỷ Thụy rưng rưng xúc động.
Diệp Phi cảnh báo: “Đừng làm những chuyện bậy bạ, nếu không mẹ sẽ cho thằng bé kia một bài học.”
“Mẹ mới là người vừa gặp ba con đã lăn ra giường với ông ấy mà giờ lại đến dạy dỗ con à?” Kỷ Thụy chống nạnh.
Diệp Phi nheo mắt: “Con có đi không?”
“Đi, đi, đi.” Kỷ Thụy lập tức mềm lòng: “Mẹ yên tâm, con và chú nhỏ sẽ không làm bậy đâu.”
“Nhanh đi, đừng ham chơi, về nhà trước khi ba con về.” Diệp Phi thúc giục.
Buổi chiều cuối tuần, nhà họ Tạ vắng lặng. Quản gia và bác Chung ngồi trong sân phơi nắng, vừa phơi vừa than thở vì nhà quá yên tĩnh.
“Hôm trước tôi còn nhắn tin cho cô Thụy, hỏi cô ấy bao giờ về nhà, ông đoán xem cô ấy nói gì, cô ấy bảo cô ấy cũng không biết, phải đợi bạn đồng ý mới về được.” Quản gia lo lắng: “Nếu biết trước cô ấy đi lâu như vậy thì lúc đầu nói gì tôi cũng không để cô ấy đi.”
“Cô ấy không ở nhà, tôi cũng chẳng muốn đi chợ mua đồ ăn nữa.” Bác Chung cũng chẳng có hứng thú gì.
Hai người nhìn nhau, cùng thở dài một cái.
Đang lúc buồn bã, bỗng nghe tiếng Kỷ Thụy vui vẻ: “Quản gia! Bác Chung! Cháu về thăm hai người đây!”
Quản gia: “Chắc là tôi ảo giác rồi, sao lại nghe thấy tiếng Thụy Thụy nhỉ?”
“Chắc không phải ảo giác đâu.” Bác Chung ra hiệu cho ông ấy nhìn ra cổng lớn.
Quản gia nhìn theo hướng tay bác ấy, thấy Kỷ Thụy đang xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc chạy về phía này. Quản gia vui mừng hớn hở đi đón, chẳng còn chút lo lắng nào.
Kỷ Thụy bị họ kéo đi nói chuyện hồi lâu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cầu thang. Cuối cùng, bác Chung mới kéo tay quản gia ra: “Thôi, nói chuyện nhiều thế làm gì, để Thụy Thụy lên chào cậu chủ đi.”
“Cảm ơn bác Chung!” Kỷ Thụy vội vã lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, quản gia cảm khái: “Chú cháu nhà này tình cảm tốt thật.”
“À mà, tôi nhớ báo cáo kết quả khám sức khỏe của ông đã có rồi, sức khỏe thế nào, tim ông vẫn ổn chứ?” Bác Chung bỗng nhiên hỏi.
Quản gia khó hiểu: “Cũng không tệ lắm, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ hỏi chút thôi.” Bác Chung lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Ngay từ khi Kỷ Thụy xuất hiện trong khuôn viên nhà họ Tạ, Tạ Uyên đang ngồi đọc sách bên cửa sổ đã nhìn thấy cô. Anh để sách xuống sốt ruột đi lại trong phòng, nhưng khi cửa bị đẩy ra, anh lại lập tức ngồi lại xuống ghế, nhàn nhã ngẩng đầu lên: “Về rồi?”
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy vui vẻ lao tới.
Khóe môi Tạ Uyên cong lên một chút, miễn cưỡng đỡ lấy người, nhưng dù thế nào cũng không nỡ buông tay.
Cảm thấy có thứ gì đó cấn vào mình, anh đưa tay sờ soạn, đó là một chiếc hộp: “Trong túi có gì vậy?”
“Lấy ra xem thử đi.” Kỷ Thụy háo hức nói.
Tạ Uyên lấy hộp ra khỏi túi cô và mở ra, nhìn thấy một viên kim cương vàng lấp lánh.
“Là cái lần trước anh mua cho em, em đã làm thành mặt dây chuyền nam giới, muốn tặng anh.” Kỷ Thụy nói, lấy mặt dây chuyền ra giúp anh đeo vào.
Tạ Uyên vẫn còn hơi ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống, chờ tay cô vòng qua cổ anh, theo bản năng ôm chặt cô vào lòng. Kỷ Thụy ngoan ngoãn ôm lấy anh, đợi đến khi anh buông tay mới đứng xa ra nhìn kỹ.
“Đẹp thật đấy.” Cô mỉm cười.
Tạ Uyên sờ vào viên kim cương trên cổ: “Em không thích nó à? Sao lại không làm thứ gì khác cho bản thân?”
“Thứ em thích, đương nhiên phải dành cho người em thích rồi.” Tài năng nịnh người của Kỷ Thụy lúc này được thể hiện rõ ràng.
Tạ Uyên muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng rất tiếc là đã nhanh chóng thất bại.
Để Kỷ Thụy có thể ở lại nhà Tạ Uyên ăn tối, Diệp Phi đành dũng cảm nhắn tin cho Trử Thần, nói muốn một mình ăn tối với anh ấy. Sau khi nhận được tin nhắn, Trử Thần im lặng ba giây, hỏi cô ấy về Kỷ Thụy, sau khi biết Kỷ Thụy không muốn ra ngoài ăn tối, anh ấy suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Vậy nên, Kỷ Thụy ở lại đến tận hơn bảy giờ tối mới về.
Nhìn theo bóng xe của cô dần khuất, quản gia không thể nhịn được mà lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác như bên đó mới là nhà của cô ấy, cô ấy chỉ đến đây làm khách vậy nhỉ.”
Tạ Uyên nhìn ông ấy một cái, nhấn mạnh: “Nhà họ Tạ mới là nhà của cô ấy.”
Quản gia sờ sờ mũi, không nói gì.
Trử Thần và Diệp Phi ăn tối xong về đến nhà đã hơn mười giờ tối, Kỷ Thụy vốn có thói quen ngủ sớm đã ngủ thiếp đi. Hai người nhìn cô một lúc rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
“Anh định khi nào cho con bé về nhà họ Tạ?” Diệp Phi hỏi.
Trử Thần nhìn cô ấy một cái: “Em muốn con bé đi?”
“Tất nhiên là không muốn.” Diệp Phi cong môi: “Nhưng tôi nghĩ chắc là nó thích sống cùng Tạ Uyên hơn.”
Trử Thần im lặng.
Nhìn vẻ mặt của anh ấy, Diệp Phi tưởng anh ấy đã dao động, đang định tiếp tục khuyên nhủ, thì đột nhiên nghe anh ấy nói: “Vài ngày nữa tôi phải đi nước ngoài tham dự một hội nghị, em và con gái cũng đi cùng tôi nhé.”
Diệp Phi: “… Anh còn vì muốn tách họ ra mà dụng tâm như vậy à.”
Trử Thần cười cười, không giải thích.
Vì vậy, sáng hôm sau, khi Kỷ Thụy còn ngơ ngác, cô đã nhận được tin tức sẽ đi du lịch nước ngoài.
“Chuyện này, sao lại đột ngột vậy?” Cô có hơi mơ hồ.
Trử Thần vuốt ve đầu cô: “Đi không?”
“Không, không muốn lắm.” Kỷ Thụy khéo léo từ chối.
Trử Thần: “Đi đi, nhân tiện cũng đi thăm mộ bà nội, ba muốn bà ấy gặp con và mẹ.”
Diệp Phi đứng bên cạnh ngẩn người, sau khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh ấy, không khỏi đứng thẳng người lên.
Vừa nghe đi thăm bà nội, Kỷ Thụy suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Hai ngày nay, Tạ Uyên bận rộn đến mức không thể rời khỏi bàn họp từ sáng đến tối. Khi cuối cùng cũng rảnh rỗi, anh mới phát hiện Kỷ Thụy đã nhắn tin cho mình, nói rằng cô sẽ đi nước ngoài một thời gian. Mắt anh giật giật, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Khi nghe cô nói phải đi thăm mộ bà nội, lời khuyên nhủ đã đến bên môi Tạ Uyên bỗng chốc nuốt xuống.
“Chờ em về, anh cũng đưa em đi thăm mộ ba mẹ anh nhé.” Cô khẽ nói. Ba muốn giới thiệu mẹ cho bà nội, vậy chắc chắn chú nhỏ cũng muốn giới thiệu cô cho gia đình mình rồi.
Tạ Uyên im lặng hồi lâu, khẽ cười: “Được.”
“Em đi xa, sẽ thường xuyên nhớ anh.” Kỷ Thụy nghiêm túc hứa hẹn.
Tạ Uyên càng cảm thấy ấm lòng, nhẹ giọng khuyên cô chơi cho vui, đừng quá nhớ anh. Nhưng càng khuyên, cô càng suýt khóc, Tạ Uyên đành chuyển sang chủ đề khác.
Sau khi Kỷ Thụy đi du lịch nước ngoài, Tạ Uyên mỗi lần nghĩ đến tiếng nấc nghẹn của cô trước khi đi, lại trằn trọc không ngủ, sợ cô không quen bên đó, sợ cô nhớ anh quá, cũng sợ Trử Thần và Diệp Phi không chăm sóc chu đáo cho cô… Mãi đến một ngày, anh thấy cô đăng ảnh trên trang cá nhân, khoe ảnh chụp trên bãi biển toàn trai đẹp sáu múi.
Tạ Uyên khẽ cười lạnh, thả tim cho cô, chưa đầy năm phút cô đã xóa ảnh.
Sáng hôm sau, khi Kỷ Thụy mở mắt, cô đã cảm thấy buồn bã ngay lập tức, từ chối lời mời ăn sáng của Trử Thần và Diệp Phi, một mình nằm trong phòng khách sạn nghỉ dưỡng ngẩn ngơ.
Thực ra thời gian qua cô chơi khá vui, cũng không thấy nhớ Tạ Uyên nhiều. Nhưng từ sau khi Tạ Uyên thả tim cho cô tối qua, tất cả những nhớ nhung mà cô cố tình gạt bỏ giờ đây đều biến thành đá, khiến trái tim cô nặng trĩu gấp trăm ngàn lần.
Bây giờ trong nước chắc là buổi tối nhỉ, chú nhỏ đã ngủ chưa?
Kỷ Thụy dụi dụi mắt, nhắn tin cho Tạ Uyên: [Chú nhỏ, em thấy hơi nhớ anh.]
Chờ mười phút mà không thấy hồi âm, có lẽ anh vẫn đang ngủ, Kỷ Thụy chùm chăn qua người tiếp tục buồn bã.
Cả ngày cô đều ủ rũ trong phòng, không muốn ăn uống gì. Cuối cùng, Diệp Phi phải dỗ dành cô ra ngoài đi dạo và ăn chút gì đó, sau đó mới trở về khách sạn tiếp tục nằm ườn.
Bỗng dưng đã hơn mười giờ tối, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ, đang chìm trong nỗi buồn vô định, bỗng có thứ gì đó ném vào cửa sổ, phát ra tiếng “cộp” nhẹ.
Cô không quan tâm, tiếp tục nằm, rồi lại có tiếng thứ hai, tiếng thứ ba.
Cô ở tầng hai, bên dưới là một khu vườn đầy hoa, trẻ con thường chơi ở đó… Là ai ném đá vào cửa sổ phòng cô! Kỷ Thụy đang ức chế không biết trút giận vào đâu, tức giận kéo rèm cửa định mắng người, thì ngay lập tức nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây đứng trước cửa sổ phòng cô.
“Em muốn xuống đón anh hay là anh trèo lên đây?” Anh ngẩng đầu, cười hỏi.