Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 57: Tâm tư hỗn loạn



Thời gian dường như lắng đọng lại, nhưng ánh đèn bên trên công trình trò chơi vẫn phun trào như nước chảy, gió thổi qua lá cây dưới chân tạo ra tiếng xào xạc. Các nhân viên công tác trong công viên trò chơi tụm năm tụm ba cười đùa trò chuyện, hoàn toàn không hề có cảm giác lo lắng về công việc như lúc ban ngày.

Duy chỉ có không gian bên trong vòng đu quay như lắng đọng lại.

Tạ Uyên nhìn gương mặt nhỏ gần trong gang tấc cảm nhận rất rõ ràng tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như sắp xông ra khỏi da thịt xuất hiện ở ngay trước mặt Kỷ Thụy. Lại có một chiếc xe lửa gào thét chạy qua trong đầu óc anh, giữa những suy nghĩ phức tạp, anh đột nhiên mở miệng ——

“Tôi không sợ độ cao, tôi chỉ không thích không gian kín và lắc lư như thế này.”

Giọng nói trong veo như suối, giống như câu thần chú giải trừ ma pháp đen, Kỷ Thụy đột nhiên hoàn hồn, vội vã quay trở lại vị trí của mình.

“Chú, chú không thích vì sao còn lên cùng.” Kỷ Thụy nhớ đến chuyện những năm qua anh thậm chí còn không dám ngồi xe của người khác, dần dần nhíu mày lại.

“Nếu tôi không lên, nói không chừng người nào đó chắc sẽ còn làm ầm lên.” Tạ Uyên duy trì tư thế ban đầu, giọng điệu nhàn nhạt, trong lòng bàn tay lại mơ hồ đổ mồ hôi.

Kỷ Thụy nhỏ giọng thầm thì: “Cháu chính là kiểu người không biết nói lý kia hay sao…”

Cô ngoài miệng thì oán trách nhưng ánh mắt lại đầy vẻ lo lắng, mấp máy môi vươn tay ra với anh: “Chú nhỏ, chú nắm lấy tay cháu đi.”

Ánh mắt của Tạ Uyên rơi vào ngón tay trắng bệch của cô, sau khi nhìn một lát, anh đột nhiên đưa tay ra vỗ một cái.

Bốp!

Anh chỉ dùng ba phần lực, nhưng tay cô lại bị vỗ cho đỏ lên.

Kỷ Thụy không dám tin, nhìn anh: “Cháu muốn giúp chú, chú còn đánh cháu?”

“Nắm tay là giúp rồi đấy hả?” Tạ Uyên chất phác nghiêm mặt: “Lập tức cho tôi xuống mới gọi là giúp.”

“Đây không phải đang xuống hay sao, nếu như chú ngại chậm, có thể mở cửa nhảy xuống, như thế tương đối nhanh đấy.” Kỷ Thụy tức giận hầm hầm.

Tạ Uyên nheo mắt lại: “Cô nhảy trước đi, rồi tôi nhảy.”

“Cháu cũng đâu có vội xuống…”

Hai người đấu võ mồm qua lại, đu quay nhanh chóng đi xuống điểm thấp nhất, Kỷ Thụy nhảy xuống trước một bước, lại vươn tay ra với Tạ Uyên. Tạ Uyên nhìn ngón tay nhỏ bé của cô, cuối cùng cũng không tiếp tục từ chối lần hai.

Lúc hai chân giẫm lên mặt đất cứng rắn một lần nữa, Kỷ Thụy chỉ cảm thấy lòng mình cũng an tâm đi. Hai người không chơi tiếp nữa, mà cùng nhau ung dung chậm rãi đi ra ngoài, chẳng một ai nhắc đến một phút yên tĩnh bên trên đu quay kia nữa.

Về đến nhà đã hơn một giờ, bác Chung ngồi trên ghế sô pha ngủ gật, vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy đón tiếp: “Cậu chủ, canh táo đỏ long nhãn đã nấu xong rồi.”

“Không cần đâu.”

Dưới tình huống hiện tại của anh, có uống bao nhiêu canh táo đỏ long nhãn cũng chẳng giải quyết được việc gì đâu.

Tạ Uyên không nhìn bác Chung, đi lên tầng mà không quay đầu lại.

Bác Chung ngây ngốc nhìn anh đi xa, mãi cho đến khi bóng lưng của anh biến mất ở góc khuất cầu thang, bác ấy mới trưng vẻ mặt tổn thương ra nói: “Hơn nửa đêm còn bảo tôi nấu canh, kết quả lại chẳng thèm ăn một miếng nào?”

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, chú ấy không ăn thì cháu ăn!” Kỷ Thụy vội vã bưng bát canh đã lạnh lên, dỗ bác Chung vui vẻ: “Một mình cháu ăn hết!”

Lúc này, lòng bác Chung mới thấy thoải mái hơn một chút.

Nhờ phúc của người chú nhỏ nắng mưa thất thường, Kỷ Thụy đã phải uống hết hai bát canh lớn trước khi đi ngủ, cuối cùng ngã xuống giường với trạng thái no căng bụng, choáng váng đến mức chẳng buồn làm gì cả, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Mà trong phòng ngủ trên tầng ba cách nhau một trần nhà, Tạ Uyên đang cau mày ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, lại mất ngủ thêm một đêm.

Cuối cùng trời cũng sáng, trên người của Tạ Uyên vì mở cửa sổ suốt đêm mà có hơi ẩm đặc trưng của buổi sáng sớm, anh buông mắt tiến vào phòng tắm, cẩn thận gột rửa hết mọi tâm tư trong cả đêm qua. 

Lúc sấy tóc, anh nhìn kỹ bản thân ở trong gương, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Mày đúng là điên rồi.”

Trong lúc ngái ngủ, Kỷ Thụy đột nhiên hắt hơi một cái, hơi tỉnh lại sau đó lại ngủ tiếp. Hôm qua cô đi chơi về quá muộn, chắc chắn sẽ bỏ bữa sáng ngày hôm nay. Cô cũng không để ý chút nào, dù có dậy muộn như thế nào đi nữa, người trong nhà cũng sẽ không để cô đói bụng.

Chỉ là không thể ăn sáng với chú nhỏ được mà thôi.

Kỷ Thụy khẽ ngâm nga một tiếng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, trong đầu thoáng hiện lên dòng chữ ‘Hôn ở nơi cao nhất, yêu ở chốn không người’ trên chiếc đu quay kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, chỉ có người xuyên không là có thể ngủ đến khi thức dậy một cách tự nhiên, đáng tiếc luôn có những cú điện thoại không có mắt đột nhiên gọi đến, miễn cưỡng đánh thức họ dậy.

Kỷ Thụy uể oải nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, trong điện thoại di động đã truyền đến giọng nói khiếp sợ của Lý Diệc Sính: “Hôm qua Tạ Uyên đã bỏ ra 20 triệu để mua cho cô một viên kim cương vàng rẻ tiền ư?”

Kỷ Thụy: “…”

“Có phải đầu anh ta bị úng nước rồi không? 20 triệu đó, đây chính là 20 triệu đó! Dùng số tiền này làm chút gì đó không phải tốt hơn hay sao, mua thứ kia thì có thể được gì hả?”

Kỷ Thụy: “… Chú Lý, tấm lòng là vô giá, chú hiểu không?”

“Không hiểu, tôi cảm thấy anh ta bị bệnh rồi.” Lý Diệc Sính tiếp tục chế giễu.

Kỷ Thụy quả quyết cúp điện thoại.

Mười giây sau, cô lại nhận được cuộc điện thoại thứ hai của Lý Diệc Sính.

Kỷ Thụy bất đắc dĩ nhận điện thoại, lúc lên tiếng lần nữa, trong giọng nói của Lý Diệc Sính mang theo chút ít nịnh nọt: “Đừng cúp điện thoại của tôi mà.”

“Sao chú lại biết chuyện mua kim cương vàng?” Kỷ Thụy đã bị anh ta làm cho tỉnh ngủ, dứt khoát ngồi dậy nói chuyện với anh ta.

Lý Diệc Sính: “Đã truyền khắp giới này rồi, đều nói sếp Tạ trông thì có vẻ kín đáo nhưng lại là một người rộng lượng, lại ra tay rất hào phóng, đã tiêu mấy ngàn vạn trong một đêm chỉ để giữ thể diện cho cháu gái. Sáng sớm hôm nay, Ngô Việt còn gọi điện thoại khóc lóc với tôi đây này, nói cái gì mà Tạ Uyên thương cô như thế, dọa anh ta sợ đến mức không dám tùy tiện theo đuổi cô nữa, tên nhóc này lại còn muốn theo đuổi cô nữa đấy, tôi đã mắng anh ta ngay tại chỗ rồi.”

Đoạn đối thoại này đầy rẫy sai sót, Kỷ Thụy cũng không biết nên đáp lại từ đâu, lúc cô đang im lặng, Lý Diệc Sinh lại đột nhiên thấp giọng, ra vẻ thần bí hỏi: “Cho nên, rốt cuộc là hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế, cô với Triệu Tiểu Vũ kia có vấn đề gì hay sao?”

Kỷ Thụy: “…” Quả nhiên, vừa sáng sớm đã gọi điện thoại, chính là để hóng chuyện mà.

Cô vừa vươn vai, vừa tỉ mỉ kể lại chuyện tối qua một lần, lúc nghe đến cuối cùng Triệu Tiểu Vũ đã ra giá 12 triệu, Lý Diệc Sính vỗ bàn một cái: “Cô ta cũng đâu có thích kim cương vàng, cố tình nâng giá như thế rõ ràng chính là muốn chọc giận cô, khiến cô phải tiêu tiền như rác!”

“Cháu cũng nghĩ thế, cho nên cháu cũng già vờ tức giận nâng giá theo chị ta, không dễ dàng gì mới kéo chị ta nâng giá đến 12 triệu, ai mà ngờ chú nhỏ lại ra tay giữa đường, còn nói gì mà không có lý nào đã thích mà lại tặng cho người khác gì đó nữa.” Kỷ Thụy nhớ lại màn kịch tối qua, khóe môi cũng nhịn không được mà nhếch lên một độ cong thật to, nhưng ngoài miệng vẫn còn đang phàn nàn: “Chú nhỏ cũng thật là, vì một phút ganh đua nhất thời mà lại phải tốn nhiều tiền như thế.”

“… Nghe có vẻ như cô dường như cũng vui mà nhỉ.” Hiếm lắm Lý Diệc Sính mới nhạy cảm một lần.

Kỷ Thụy cũng không nhịn nữa, không ngừng cười ha hả: “Vui chứ, thật sự vui lắm, còn vui hơn so với việc chơi Triệu Tiểu Vũ một vố nữa.”

Hai người nói chuyện hồi lâu, lúc cúp điện thoại đều vừa lòng thỏa ý.

Chuyện Tạ Uyên tiêu 20 triệu để mua kim cương vàng cho Kỷ Thụy đã hoàn toàn lan truyền trong giới giống hệt như lời Lý Diệc Sính nói. Cho nên lúc Tạ Uyên vừa đến công ty, thấy Trử Thần xuất hiện trong phòng làm việc của mình, anh thật sự không hề ngạc nhiên một chút nào cả.

“Đang là thời gian làm việc, sao sếp Trử lại có thời gian rảnh rỗi đến đây thế.” Tạ Uyên tiện tay giao tài liệu cho Tưởng Cách, chống gậy đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống.

Trử Thần cười cười, cũng ngồi xuống theo: “Vốn không rảnh, nhưng đã nghe nói về chuyện ngày hôm qua, nên muốn đến hỏi một chút.”

“Sếp Trử muốn hỏi gì, hỏi thẳng Kỷ Thụy là được rồi, không cần phải cố ý đến đây một chuyến đâu.” Tạ Uyên nhàn nhã bắt chéo chân.

Trên khóe môi của Trử Thần vẫn giữ nguyên nụ cười: “Lúc nào nó cũng sống mơ hồ, chắc có hỏi cũng hỏi không rõ.”

“Vậy nên sếp Trử muốn hỏi điều gì?” Tạ Uyên nhìn thẳng vào anh ấy, ánh mắt sắc bén, lạnh đến thấu xương.

Trử Thần vẫn giữ bình tĩnh như cũ, bốn lạng đẩy ngàn cân*: “Cũng không có gì, chỉ là muốn xác nhận một chút, có phải sếp Tạ thật sự bỏ ra 20 triệu để mua cho Thụy Thụy một viên kim cương vàng hay không.”

* 四两拨千斤: bốn lạng đẩy ngàn cân: nguyên văn trong Thái cực quyền là một kĩ xảo đầy công lực, không cần dùng sức mà vẫn thắng đối phương.

“Phải.” Tạ Uyên dứt khoát trả lời.

Trử Thần mỉm cười: “Quý hóa quá, Thụy Thụy đã ăn chùa uống chùa ở nhà họ Tạ, sao lại còn có mặt mũi nhận một món quà đắt tiền như vậy được chứ. Nếu sếp Tạ không ngại, phiền anh hãy cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền lại cho sếp Tạ đây.”

“Thật ngại quá, tôi phiền.” Tạ Uyên quét mắt nhìn anh ấy một cái: “Bây giờ Kỷ Thụy là người của nhà họ Tạ, tôi mua đồ cho cô ấy cũng là việc nên làm, không phiền sếp Trử phải nhọc lòng quan tâm.”

“Viên kim cương vàng kia tên là Trăng Của Vực Sâu à?” Trử Thần đột nhiên hỏi.

Ánh mắt của Tạ Uyên lành lạnh.

“Tôi từng nghe Thụy Thụy nói, tên của con bé do anh cả của tôi đặt, mang ý nghĩa là mặt trăng cát tường. Trăng Của Vực Sâu…” Trử Thần cười một tiếng, ý cười lại không đến đáy mắt: “Là một cái tên rất hay, chẳng trách sếp Tạ lại hào phóng tiêu đến chục triệu.”

“Anh muốn nói gì?” Tạ Uyên dần dần mất kiên nhẫn.

“Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở sếp Tạ một câu, Kỷ Thụy với anh dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, cho dù anh có xem con bé như cháu gái ruột của mình đi nữa.” Trử Thần nhấn mạnh hai chữ “ruột thịt”: “Trong mắt của người ngoài, các người vẫn không có quan hệ huyết thống, lại là cặp nam nữ tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu. Bởi vì sự hào phóng phách lối tối qua của sếp Tạ, bây giờ bên ngoài có đủ mọi lời đồn, có lẽ sếp Tạ sẽ không để ý, nhưng Thụy Thụy là con gái của tôi, tôi không thể nào giả vờ không để ý được.”  

Lông mày của Tạ Uyên dần dần nhíu lại, anh luôn cà khịa Trử Thần, nhưng giờ phút này lại không nói gì.

Trử Thần đã nói xong lời mình cần nói, sửa sang quần áo, ưu nhã đứng dậy: “Nếu sếp Tạ đã không chịu nhận tiền của tôi, vậy tôi cũng không dây dưa nữa, tại đây thay mặt Thụy Thụy cảm ơn anh đã tặng một món quà quý giá như thế. Nhưng dù sao tuổi tác con bé cũng vẫn còn nhỏ, vẫn còn chưa chín chắn, để tránh việc làm hư con bé, sau này sếp Tạ vẫn đừng nên tiếp tục mua những món đồ quý giá cho con bé thì hơn.”

Trử Thần dứt lời, không nhìn biểu cảm của Tạ Uyên nữa mà tự mình đi ra ngoài.

Tưởng Cách vẫn luôn đứng đợi ở cửa lập tức mở cửa: “Sếp Trử đi thong thả.”

“Cảm ơn.” Trử Thần ôn hòa nói lời cảm ơn, sau khi nghĩ đến điều gì đó, anh ấy lại quay đầu: “Khoảng thời gian Thụy Thụy vừa đến thế giới này, vẫn luôn nhờ sếp Tạ chăm sóc, tôi thấy con bé được chăm sóc rất tốt, cho nên vẫn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của sếp Tạ. Sếp Tạ kiên trì muốn giữ Thụy Thụy lại, tôi cũng không nói thêm gì, nhưng xin sếp Tạ đừng tiếp tục làm những chuyện dễ gây hiểu lầm giống chuyện tối hôm qua nữa nhé, nếu không… Gần đây tôi rất bận, tôi tin Thụy Thụy sẽ bằng lòng trở về giúp tôi chăm sóc Diệp Phi.”

Tạ Uyên mặt không thay đổi, nhìn sang.

Trử Thần cười cười: “Có điều nếu không đến mức đó, tôi cũng không ép Thụy Thụy đưa ra lựa chọn đâu, dù sao…”

“Trẻ con có thể không biết chừng mực, nhưng người lớn không thể!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.