Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 22: Xảy ra chuyện gì vậy?



Lịch trình tiệc mừng thọ của ông Kỷ rất có tình người, biết tất cả mọi người đều là người bận rộn, cuối tuần muốn ngủ nướng, cho nên cố ý tổ chức tiệc vào buổi tối. Khách khứa bình thường bảy giờ đến là tốt rồi, nhưng nhà họ Tạ qua lại với nhà họ Kỷ mấy chục năm, đến sớm một chút cũng không tính là bất lịch sự.

Dựa theo kế hoạch, Tạ Uyên phải đến sớm hơn một giờ, một là để thể hiện sự coi trọng của anh đối với bữa tiệc của ông Kỷ, hai là cũng có thể thuận tiện tâm sự về dự án AI của nhà họ Kỷ.

Nhưng hiện tại…

Tạ Uyên nhìn bộ âu phục bị chùi bẩn của mình, lại nhìn lớp trang điểm như quỷ trên mặt Kỷ Thụy, yên lặng hít sâu.

Kỷ Thụy phát tiết xong, lau mặt bình tĩnh nói: “Chú yên tâm, cháu sẽ không làm chú mất mặt đâu.”

Tạ Uyên không nói lời nào, chỉ lấy di động ra.

Kỷ Thụy khó hiểu trừng mắt nhìn: “ Chú sao vậy, không xuống xe sao?”

Tạ Uyên đưa ra câu trả lời là: Quay camera màn hình điện thoại về phía cô.

Camera trước tàn nhẫn chiếu khuôn mặt tèm nhem của cô, Kỷ Thụy giật nảy mình.

“Bây giờ, rửa sạch những thứ trên mặt cô đi.” Tạ Uyên thản nhiên đưa cho cô một chai nước khoáng.

Kỷ Thụy ngượng ngùng cười, nhanh chóng cầm nước xuống xe.

Mười phút sau, Tạ Uyên sửa sang lại phấn nền mascara dính trên quần áo, chống gậy bước xuống xe, Kỷ Thụy chạy ra ngoài rửa mặt cũng trở lại. Đại khái là đồ trang điểm không dễ rửa lắm, mặt của cô phiếm hồng nhàn nhạt, lớp trang điểm khiến cô như lớn hơn mấy tuổi, cuối cùng cũng bị rửa sạch.

Tạ Uyên vẫn cảm thấy cô như vậy nhìn thuận mắt hơn, nhưng mà cái môi kia đã xảy ra chuyện gì?

“May mắn có mang theo son môi, nếu không cũng thật mất mặt.” Kỷ Thụy soi camera điện thoại bĩu môi, cảm thấy coi như hài lòng: “Chú nhỏ chọn son môi thật đẹp mắt, không bôi phấn nền nhìn cũng đẹp như vậy.”

Tạ Uyên thấy cô còn dám nhắc tới việc này, lập tức thu hồi tầm mắt khỏi đôi môi lấp lánh của cô: “Cô vừa dùng hai cây son môi chồng lên nhau, thêm một lớp son dưỡng môi mới có hiệu quả, tôi cũng không dám kể công.”

Kỷ Thụy khiếp sợ: “Làm sao chú biết…”

“Đã sớm nói với cô rồi, tôi từng học vẽ tranh.” Tạ Uyên bình tĩnh đi về phía trước.

Cảm giác Kỷ Thụy lúc này tỏ ra rất sùng bái, bước nhỏ đi theo bên cạnh anh, không ngừng khen ngợi anh giỏi. Tạ Uyên nhận hết lời khen ngợi của cô, hoàn toàn không có ý định nói cho cô biết chân tướng.

Hai người được người giúp việc dẫn đường đến trước cửa phòng khách, Kỷ Thụy nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, chóp mũi lại thấy chua chua.

“Nếu dám khóc thì ném cô ra ngoài.” Tạ Uyên uy hiếp.

Cảm xúc bi thương của Kỷ Thụy đột nhiên dừng lại: “Không khóc.”

Tạ Uyên thấy cô bình tĩnh, lúc này mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đưa cánh tay về phía cô.

Kỷ Thụy ngẩn người, sau khi phản ứng lại lập tức cười hì hì khoác cánh tay anh.

Nhưng mà rất nhanh cô đã cười không nổi.

Bác cả hàng năm đều tặng bất động sản cho cô mua tranh cho cô, còn xây cho cô một công viên trò chơi lớn, đột nhiên mặc trang phục sang trọng xuất hiện trước mặt họ. Trong trí nhớ của Kỷ Thụy, bác cả luôn nghiêm túc, bảo thủ, ngay cả ông nội cũng thường xuyên châm chọc con trai mình quá mức nề nếp, nhưng hôm nay nhìn thấy bác cả phiên bản trẻ tuổi, mới phát hiện bác ấy còn có lúc hiền hòa dịu dàng như vậy.

Tạ Uyên cảm nhận được bàn tay siết chặt cánh tay mình, bình tĩnh vỗ vỗ cô rồi mới bắt đầu nói chuyện: “Anh Kỷ.”

“Tiểu Uyên đến rồi, thật sự là đã lâu rồi không gặp, nghe nói khoảng thời gian trước chú vừa tham gia hội nghị thượng đỉnh thương mại, cảm giác thế nào?” Kỷ Tuyên hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi tốt nhất, đối mặt với Tạ Uyên có cảm giác như một người anh lớn.

Tạ Uyên hiển nhiên cũng có ấn tượng tốt với người đứng đầu tương lai của nhà họ Kỷ, nói chuyện thoải mái hơn những người khác: “Đừng nhắc tới, một đám lão già mỗi ngày đều nói về cải cách, nhưng cái gọi là cải cách chính là để thay đổi bàn ghế của công ty, nhưng lớp trẻ có ý tưởng chưa kịp nói hết câu thì vô số ông già đã phản đối, thật lãng phí thời gian.”

Kỷ Tuyên bị cách nói của anh chọc cười: “Con người đến một độ tuổi nhất định, tư tưởng ít nhiều cũng sẽ cứng nhắc, chú quen là tốt rồi.”

Nói xong, anh ấy đột nhiên chú ý tới Kỷ Thụy: “Vị này là…”

Mũi Kỷ Thụy lúc này đã rất chua xót, nhưng vẫn đứng thẳng người.

“Là cháu gái tôi, ở nhà rảnh rỗi nên mang đến cho ông Kỷ gặp.” Tạ Uyên thản nhiên vỗ vỗ cô.

Kỷ Thụy ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào bác cả.”

Kỷ Tuyên bị cách gọi của cô làm cho sửng sốt.

“Gọi tôi là chú, đương nhiên phải gọi anh là bác cả.” Tạ Uyên cười hòa giải.

Kỷ Tuyên giật mình, lập tức dở khóc dở cười: “Cảm giác mình đột nhiên già đi rất nhiều.”

Kỷ Thụy cũng nở nụ cười theo.

Nụ cười này của cô, khiến Kỷ Tuyên nhịn không được nhìn thêm vài lần, dừng một chút mới hỏi: “Không biết tên cháu gái…”

“Kỷ Thụy.” Kỷ Thụy chủ động trả lời, lại có chút khó chịu: “Thụy trong ánh trăng, mang ý nghĩa là ánh trăng tốt lành.”

Đây là lần đầu tiên Tạ Uyên biết ý nghĩa tên cô, không khỏi liếc nhìn cô nhiều hơn, kết quả tầm mắt lại một lần nữa không cẩn thận rơi vào môi cô. Nhận thấy mình quá để ý đến đôi môi đỏ của cô, Tạ Uyên nhíu mày, lập tức rời mắt.

Mà Kỷ Tuyên sau khi nghe thấy Kỷ Thụy cùng họ với mình, không khỏi nhìn cô thêm vài lần, cũng chính là mấy lần này… vẻ mặt của anh ấy dần dần trở nên vi diệu. 

Sau khi trò chuyện vài câu, vì Kỷ Tuyên làm chủ tiệc nên phải đi tiếp đón người khác, lúc này Kỷ Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Tên này là bác ấy đặt cho cháu.”

Tạ Uyên đưa ra câu trả lời là lấy khăn nhỏ ra lau miệng cô một chút.

Kỷ Thụy: “Chú làm gì vậy?”

“Khó coi.” Tạ Uyên giải thích.

Kỷ Thụy: “Chú nhỏ, chú còn là người không? Cháu đang đau lòng muốn chết, chú còn lau son môi cho cháu?!”

Tạ Uyên cũng cảm thấy mình khó hiểu, ho một tiếng giả vờ không nghe thấy.

Kỷ Thụy nhỏ giọng oán giận, chờ vào cửa phòng khách, lại yên tĩnh một lần nữa.

“Tôi biết cô muốn tìm lại gia đình của mình, nhưng việc cô làm quá kỳ quái và quá liều lĩnh, dễ mất nhiều hơn được cho nên phải từ từ thôi.” Tạ Uyên nhìn bữa tiệc sang trọng trong phòng khách, giọng nói dần dần nhỏ lại không nhanh không chậm.

Tạ Uyên nhìn Kỷ Thụy rầu rĩ giống như một con chó nhỏ rơi xuống nước, ôm lấy lục bình tự cứu mạng của mình, lại lên tiếng có chút giọng mũi: “Cháu biết rồi chú nhỏ.”

Tạ Uyên lại liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi đột nhiên cong lên: “Đi thôi, chuyện điều tra giao cho tôi phụ trách, hôm nay cô chỉ cần hưởng thụ buổi tối này.”

Ánh sáng của đèn thủy tinh xuyên qua cánh cửa mở rộng rơi xuống mặt anh, hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, giống như thần cứu thế nhìn xuống nhân gian, Kỷ Thụy chậm chạp chớp chớp mắt, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra từ trong cổ họng.

Mười phút sau, Tạ Uyên một tay chống gậy, một tay bưng sâm banh, chuyện trò vui vẻ. Mà người mà anh khuyên bảo phải hưởng thụ đêm nay là Kỷ Thụy, lúc này lại đang lại lẻ loi ngồi ở trong góc, nhìn anh đi lung tung khắp nơi.

Cái chân này có tật cũng không ngăn được anh đi khắp nơi, nếu như thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ hận là không thể bay lên? Kỷ Thụy hít sâu một hơi, cầm điện thoại di động gõ chữ: [Chú nhỏ này của em thật không đáng tin cậy, lại để em một mình ở đây, chẳng lẽ chú ấy không biết em ở đây không quen sao, ngay cả một người quen cũng không có sao? Quả thực là quá không có phong độ, quá không có lương tâm, thiệt thòi cho em cả ngày còn nghĩ phải hiếu thuận với chú ấy, thật sự là uổng phí lòng hiếu thảo của em!]

Gõ xong, gửi đi, thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Phi bên kia rất nhanh đã trả lời tin nhắn: [Quả thật đáng giận.]

Kỷ Thụy thấy cô ấy trả lời, lập tức lại bắt đầu gõ chữ, sau đó lại gửi một bài văn dài.

Diệp Phi: [Quả thật % @ *…]

Kỷ Thụy: [???]

Bên phía Diệp Phi không trả lời.

Kỷ Thụy vỗ vỗ điện thoại di động, cô nghĩ làm như vậy có thể làm cho Diệp Phi trả lời lại mình, kết quả không đợi được tin nhắn của Diệp Phi, ngược lại còn gặp được hai người quen.

“Thụy Thụy, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp nha.”

Kỷ Thụy nhìn hai người xinh đẹp trước mặt, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng nhớ ra hai cái tên trong trí nhớ.

Triệu Tiểu Vũ, Tạ Doanh Doanh.

Hai người năm đó hãm hại chú nhỏ.

Kỷ Thụy và mấy người đó đối diện thật lâu, đột nhiên cúi đầu tiếp tục đánh chữ: [Chị biết em gặp ai không? Người lúc trước bắt nạt chú nhỏ của em, mẹ ơi thật đáng sợ, mấy người đó sẽ không tới tìm em gây phiền toái chứ!]

Hai người đứng không xa không gần vừa vặn nhìn thấy màn hình của cô.

Diệp Phi không biết đi đâu, chậm chạp không trả lời WCchat, Kỷ Thụy cũng có nội tâm kiên cường, cất điện thoại mỉm cười vẫy tay: “Đã lâu không gặp.”

Triệu Tiểu Vũ và Tạ Doanh Doanh: “…”

Cô đúng là cây ngay không sợ chết đứng!

“Chị Tiểu Vũ và Thụy Thụy quen nhau sao?” Tạ Doanh Doanh ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Tiểu Vũ dịu dàng giải thích: “Ừ, lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng mà đều đã xóa bỏ.”

Kỷ Thụy phối hợp cười cười.

“Trong khoảng thời gian này sao không thấy em đến trung tâm thương mại, chị còn muốn có cơ hội đi dạo với em đấy.” Triệu Tiểu Vũ tiếp tục nói chuyện, giống như chưa bao giờ xảy ra chuyện bị Kỷ Thụy liên tiếp khiếu nại một tuần.

Kỷ Thụy vẻ mặt ngoan ngoãn: “Đi rồi sẽ được giảm giá sao?”

“Chị thanh toán toàn bộ, thế nào?” Triệu Tiểu Vũ hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy lập tức cảm động: “Chị Tiểu Vũ khách sáo rồi!”

… Cứ như vậy mà mua chuộc sao? Tạ Doanh Doanh im lặng một giây, lập tức nói: “Không thể chỉ để chị Tiểu Vũ mời khách, Thụy Thụy cũng phải cho chị cơ hội mời khách mới được, như vậy đi, hôm nào chị làm chủ, mời em đi du lịch Hương Giang một ngày được không?”

“Vậy thì tốn kém quá.” Kỷ Thụy ra vẻ khiêm tốn.

Tạ Doanh Doanh vung tay lên: “Liều mình vì quân tử!”

Tháng trước Tạ Uyên đột nhiên hủy bỏ tiệc gia đình, không cho phép nhà họ đến nhà họ Tạ nữa, từ đó về sau công ty Tạ Minh không tốt lắm. Khách hàng quen thuộc trước kia lục tục hủy bỏ đơn đặt hàng, đối tác làm ăn mới cũng bắt đầu chờ xem xét tình hình nhiều lần. Tạ Doanh Doanh lúc này không sợ tiêu tiền, chỉ sợ tiêu không đủ nhiều để tìm biện pháp lấy lòng tiểu tổ tông này, để Tạ Uyên khôi phục tiệc gia đình.

Kỷ Thụy nhìn cái này lại nhìn cái kia, xác định hai người này không phải tới bới móc, cô lấy điện thoại di động ra lại gửi cho Diệp Phi một câu: [Em thu hồi lời nói vừa rồi. Hai người này đối với em mà nói chính là nữ Bồ Tát.]

Hai vị nữ Bồ Tát: “…”

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Triệu Bồ Tát mở miệng trước: “Có tiện ngồi ở đây không?”

“Mời.” Kỷ Thụy ra hiệu.

Triệu Tiểu Vũ và Tạ Doanh Doanh lập tức một trái một phải kẹp cô ở giữa, nhân viên phục vụ bưng sâm banh tới, hai người mỗi người lấy một ly, Kỷ Thụy thì tiếp tục uống đồ uống của mình.

“Em lần đầu tiên tham gia tiệc như thế này sao?” Triệu Tiểu Vũ hiền lành hỏi.

Kỷ Thụy trừng mắt nhìn: “Coi như… đúng đi.”

Bữa tiệc đã có từ trước khi cô ra đời, quả thực là lần đầu tiên tham gia.

“Không cần căng thẳng, thực ra bọn chị cũng không khác gì người bình thường, mọi người tụ tập cùng nhau cũng chỉ là vui chơi giải trí, nhiều nhất là nói chuyện làm ăn, em cứ xem như là đến nhà bạn chơi là được.” Triệu Tiểu Vũ nói, chú ý tới cô chỉ tô son môi, còn trang điểm thì gần như không có, nhất thời cười cười: “Đàn ông không chu đáo bằng phụ nữ, Tạ Uyên đưa em đến dự tiệc, sao em không tìm người trang điểm và làm tóc trước cho em?”

“Đã làm, nhưng lúc tới đã làm lem, nên em rửa sạch rồi.” Vì hình tượng chú nhỏ mà suy nghĩ, Kỷ Thụy không nói ra tội ác tày trời của chú ấy là lau son môi của mình.

Triệu Tiểu Vũ bật cười: “Em không cần nói đỡ cho anh ấy, tính cách của anh ấy chị còn không biết sao.”

Vừa nói, cô ta vừa ngẩng đầu nhìn Tạ Uyên trong đám đông, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Người đàn ông vốn đã đẹp trai nhờ có sự đối lập với phần lớn những doanh nhân trung niên xung quanh, lại càng thu hút sự chú ý hơn. Cảm nhận được ánh mắt, anh thản nhiên nhìn qua, khi nhìn thấy Kỷ Thụy bị Triệu Tiểu Vũ và Tạ Doanh Doanh kẹp ở chính giữa thì nhíu mày.

Chẳng lẽ cô đang bị bắt nạt? Anh theo bản năng muốn đi về phía ba người bên kia, kết quả một giây sau lại nhìn thấy Kỷ Thụy cầm bánh trứng, không tim không phổi mà ăn một miếng.

“Chị Tiểu Vũ, anh Uyên vừa rồi là đang nhìn chị sao?” Tạ Doanh Doanh thấp giọng hỏi.

Triệu Tiểu Vũ nhìn chằm chằm bên kia, tất nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của anh, giờ phút này nghe Tạ Doanh Doanh nói vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng: “Đừng nói bừa, nhìn Thụy Thụy đó.”

“Nhìn em làm gì?” Kỷ Thụy còn đang chiến đấu ba miếng ăn hết một cái bánh, nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu.

Triệu Tiểu Vũ hắng giọng một cái: “Không có việc gì.”

“Ồ.” Kỷ Thụy ăn xong miếng cuối cùng, cuối cùng cô đã chiến đấu thành công.

Triệu Tiểu Vũ vốn còn muốn nói gì đó với cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của cô, thật sự là không mở miệng được, chỉ có thể yên lặng đưa mắt ra hiệu cho Tạ Doanh Doanh.

Tạ Doanh Doanh hắng giọng một cái, lúc này mới hỏi: “Thụy Thụy, anh Uyên thương em nhất, chắc chắn chuyện gì cũng nói cho em biết, không biết anh ấy hiện tại…”

Kỷ Thụy đột nhiên đứng lên.

Vẻ mặt Tạ Doanh Doanh cứng đờ: “Sao, sao vậy?”

“Đi vệ sinh.” Kỷ Thụy trả lời.

Vẻ mặt Tạ Doanh Doanh đột nhiên cứng đờ.

Kỷ Thụy và Triệu Tiểu Vũ gật đầu, Triệu Tiểu Vũ nhanh chóng nhường ra một con đường, trơ mắt nhìn cô nghênh ngang rời đi.

“Chị Tiểu Vũ, chị thấy chưa?”

Sắc mặt Tạ Doanh Doanh hơi trầm xuống: “Cô ấy cũng chỉ là nhìn thì ngây thơ, thật ra rất nhiều tâm tư. Cô ấy vừa đến nhà họ Tạ, anh Uyên hủy bỏ tổ chức tiệc gia đình, biết rõ cô ấy hại chị suýt chút nữa mất việc, vẫn bảo vệ cô ấy. Cứ tiếp tục như vậy, còn không biết cô ấy lại muốn làm chuyện gì nữa.”

“Cô ấy có nhiều tâm tư thì chúng ta có thể làm gì được.” Triệu Tiểu Vũ vẻ mặt thản nhiên: “Cô ấy là người thân của Tạ Uyên, là người duy nhất có thể sống trong nhà họ Tạ nhiều năm như vậy, chúng ta ngoài lấy lòng, còn có biện pháp khác sao?”

Tạ Doanh Doanh nhíu mày, không nói lời nào.

Họ nghĩ rằng Kỷ Thụy cố tình lảng tránh để không phải nói chuyện lâu với họ, thật ra là cô thực sự cần đi WC, dù sao trước khi hai người đó đến, cô đã ngồi trong góc uống ba ly đồ uống lớn.

Ông nội là một người hoài cổ và bướng bỉnh, từ khi Kỷ Thụy có ký ức, ngôi nhà tổ của nhà họ Kỷ luôn như thế này, ngoại trừ một số trang trí có thay đổi một chút, hoa văn vẫn giống hệt như tương lai.

Kỷ Thủy quen đường quen nẻo đi lên tầng hai, kết quả đi đến cuối đường, mới phát hiện cửa phòng toilet đặt bảng đang sửa chữa.

Cô ấy kêu rên một tiếng trong lòng, đứng ở trên hành lang nhìn xung quanh một vòng, nhớ bên tay trái trong phòng khách có toilet, lập tức không chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra.

“…”

Âm thanh ba phần đau đớn hai phần vui sướng đột nhiên nổ tung bên tai Kỷ Thụy khi cánh cửa mở ra, sau đó là tiếng thở nặng nề đều đặn.

Nhiệt huyết và nóng bỏng.

Kỷ Thụy sống hai mươi mốt năm trên đời, tuy rằng có kinh nghiệm bằng không ở phương diện kia, nhưng cô có lên mạng lướt cũng coi như biết được kinh chút ít. Đứng sững tại chỗ ngắn ngủi ba giây, lập tức ý thức được đó là âm thanh gì, cô nhất thời sợ tới hồn bay phách lạc, nhanh chóng đóng cửa lại.

A a a a tại sao lại có người làm chuyện này ở nhà người ta! Tên khốn kiếp kia ở đâu ra vậy, sao lại bất lịch sự đến mức này! Kỷ Thụy sụp đổ, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn cho Diệp Phi: [Chị biết vừa rồi em nhìn thấy gì không? Chị biết em thấy gì không?]

Kỷ Thụy: [Không đúng, nghiêm túc mà nói em không có nhìn thấy, nhưng em nghe thấy! Tai em bẩn rồi, em bị điếc rồi! Chị mau cứu em, không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra với em, em sụp đổ quá, tại sao vậy! Tại sao lại như vậy!]

Kỷ Thụy: [Chị Phi, chị Phi, chị Phi, chị Phi, rốt cuộc chị đang làm gì, tại sao chị không trả lời tin nhắn của em? Có phải chị bị bắt cóc rồi không, tại sao vừa rồi gửi mấy cái dấu lộn xộn xong rồi không để ý tới em. Nếu bị bắt cóc chị nói em một tiếng, em dùng thẻ phụ của chú nhỏ giao tiền chuộc cứu chị….]

Tim cô đập như sấm, sau khi nhấn gửi đang muốn tiếp tục đánh chữ, bên phía Diệp Phi đột nhiên hiện đang gõ.

Kỷ Thụy mở to hai mắt, vội vàng dừng bước chờ.

Diệp Phi đang nhập nên thời gian rất lâu, Kỷ Thụy cho rằng cô ấy muốn nói  gì đó thật dài với mình, kết quả cuối cùng tới chỉ có năm chữ: [Đừng ồn, đang làm AI.]

Kỷ Thụy: “…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.