Tiểu Xuyên sau khi nhìn bóng dáng ba mẹ đi có chút buồn rầu. Cô giáo thấy vậy liền đưa cậu bé vào lớp giới thiệu:
- Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Phó Xuyên em giới thiệu đi.
Cả lớp nghe cô nói liền vỗ tay chào đón. Đặc biệt ở cuối lớp có đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Xuyên.
- Mình là Phó Xuyên.
Tiểu Xuyên thờ ơ giới thiệu mỗi tên liền im lặng.
Bên dưới bắt đầu có tiếng ồn ào.
- Trời, cậu ấy đẹp trai quá!
- Soái ca lớp mình
Cô giáo nghe vậy liền nghiêm mặt gõ mạnh thước lên bàn thấp giọng đe:
- Không được nói linh tinh.
Bên dưới liền yên lặng, cô mới nhẹ nhàng hỏi Tiểu Xuyên:
- Phó Xuyên, em muốn ngồi chỗ nào?
Tiểu Xuyên đưa đôi mắt dò xét quanh lớp liền bắt gặp khuôn mặt có chút quen thuộc ở góc lớp. Ánh mắt tràn đầy vui vẻ nhìn cậu bé, Tiểu Xuyên liền nhận ra cô bé ngu ngốc lạc ở trung tâm mua sắm. Rà soát cả lớp chỉ có chỗ của cô bé ngu ngốc tạm ngồi ngược, Tiểu Xuyên liền đưa tay chỉ về cuối lớp nói:
- Em muốn ngồi chỗ kia.
Các bạn bên dưới lại ồn ào bàn tán tiếp.
- Gì, sao cậu ấy có thể ngồi với tiểu hồ ly tinh được?
- Hừ, thật được lợi cho Thương Yên.
- Mình phản đối
Từng lời nói khó nghe phát ra, cô giáo nhăn hết mày liền cao giọng quát:
- Các em im lặng không được ăn nói linh tinh. Phó Xuyên em về chỗ đi.
Thương Yên bên dưới mặt khẽ tái nhợt đôi mắt hồng hồng. Tiểu Xuyên bỏ qua ồn ào liền bước xuống ngồi vào chỗ xong thì cô bạn bàn trên có khuôn mặt bầu bĩnh quay xuống nói:
- Mẹ cậu ta là hồ ly tinh đấy, cậu chuyển chỗ đi đừng ngồi cạnh cậu ta nữa.
Tiểu Xuyên chưa kịp nói gì bên cạnh đã vang lên giọng nói nức nở :
- Mẹ tớ không phải là hồ ly tinh hức cậu nói láo hức..
- Không có ba thì mẹ cậu chính là hồ ly tinh.
Nghe Thương Yên phản bác, cô bạn kia liền to giọng nói lại xong quay người lên trên luôn. Cô bé ấm ức chỉ biết yên lặng khóc. Tiểu Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khóc đến thương tâm liền có chút buồn bực nói:
- Tôi tin cậu, đừng khóc nữa.
Thương Yên nghe cậu nhóc nói vừa lau nước mắt vừa nói:
- Anh trai nhỏ, cảm ơn anh đã tin A Yên.
Tiểu Xuyên nhìn đôi mắt đỏ đỏ ngấn nước của cô bé liền đưa khăn giấy mẹ chuẩn bị cho cậu bé ra cho Thương Yên. Cô bé nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh.
Cầm chiếc khăn thơm mát Thương Yên lau sạch nước mắt xong liền quay sang cậu bé cười tươi nói:
- Em là Thương Yên, em có thể làm bạn với anh được không?
Nhìn đôi mắt trong sáng tràn ngập vui vẻ nhìn mình, Tiểu Xuyên đành gật đầu đồng ý rồi nói:
- Tôi là Phó Xuyên.
Cô bé liền vui vẻ níu tíu bên cậu nhóc suốt cả ngày khiến ngày đi học đầu tiên của cậu bé trôi qua rất nhanh chóng.
Buổi chiều, Sở Uyển đến đón cậu bé rõ sớm lên phải đứng ở bên ngoài đợi. Một lúc sau trường học mới tan, Sở Uyển liền nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng cậu bé bước ra, cô vội vàng hô lớn:
- Bảo bối, mẹ ở đây.
Tiểu Xuyên nghe giọng của mẹ liền nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy mẹ đang vẫy tay cậu bé liền nhanh chân bước lại gần. Ôm Tiểu Xuyên vào lòng, Sở Uyển hôn lên trán cậu nhóc rồi nhẹ giọng cảm thán:
- Bảo bối, mẹ thật sự rất nhớ con.
Tiểu Xuyên nghe vậy liền vui vẻ ôm chặt cô cũng nỉ nón nói:
- Con cũng rất nhớ mẹ.
Hai mẹ con ôm nhau xong liền lên xe ô tô về nhà. Vừa vào nhà, Sở Uyển đưa cho cậu nhóc món bánh cô làm lúc chiều rồi ân cần hỏi:
- Đi học thế nào bảo bối? Có vui không con?
Tiểu Xuyên vừa ăn vừa trả lời mẹ:
- Bình thường mẹ ạ.
- Thế bảo bối đã quen được bạn nào chưa?
Sở Uyển nghe cậu bé nói liền lo lắng hỏi tiếp. Cậu nhóc liền nhớ đến cô bé ngốc có khuôn mặt xinh đẹp khóc nức nở liền đáp lại:
- Có ạ, bạn cùng bàn của con là cô bé đi lạc mấy hôm trước.
- Ở lớp có mấy bạn mắng mẹ của cô bé là hồ ly tinh.
Sở Uyển nghe xong cũng nhăn hết mày lại, trẻ con sao lại có thể ăn nói khó nghe như vậy chứ. Lần trước nhìn thấy mẹ của cô bé rất dịu dàng ăn mặc giản dị chất phác không thể nào là tiểu tam được. Xoa đầu của con trai, cô nhẹ nhàng nói:
- Mẹ biết rồi, sáng mai mẹ sẽ phản ánh với cô giáo về vấn đề này. Tiểu Xuyên thật ngoan con nhớ phải chăm sóc em gái nhỏ nhé.
Tiểu Xuyên gật đầu đồng ý rồi vui vẻ ăn bánh tiếp. Hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu mới thôi.