Mấy ngày sau, Phó Cẩn liền thông báo với cô đã tìm được trường cho cậu bé. Đầu tuần cậu nhóc sẽ được đi học.
Buổi chiều thứ bảy, Sở Uyển thấy thời tiết mát mẻ liền dẫn Tiểu Xuyên đi sắm đồ để chuẩn bị đầu tuần đi học. Sở Uyển dẫn cậu nhóc đi mua rất nhiều đồ như quần áo, giày, cặp,... Khi cô thấy đã mua khá đầy đủ liền định dẫn A Xuyên đi về. Khi đi qua khu đồ chơi bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở. Sở Uyển liền dắt tay Tiểu Xuyên lại chỗ phát ra tiếng khóc. Trước mặt hai mẹ con là một bé gái chạc tầm 4-5 tuổi đang đứng khóc rất thương tâm. Sở Uyển liền lại bên nhẹ giọng hỏi cô bé:
- Ôi tiểu bảo bối nhỏ, sao con khóc thế?
Nghe Sở Uyển nói xong, Tiểu Xuyên bên cạnh mặt bỗng có chút không vui. Cậu bé liếc nhìn cô bé có chút xinh đẹp đáng thương nước mắt nước mũi tèm nhem liền không nói gì. Thương Yên đang khóc nghe tiếng có người hỏi mình liền ngẩng đầu lên nhìn Sở Uyển nói:
- Huhuhuhuhu con... con... không... nghe lời mẹ huhuhu bị đi.. đi lạc mất rồi huhuhu A Yên không tìm thấy mẹ huhuhuhu..
Cô bé nói xong càng khóc thương tâm hơn. Sở Uyển định buông tay Tiểu Xuyên để ôm cô bé thì bỗng bên cạnh vang lên giọng nói có chút ấm ức:
- Mẹ..
- Ngoan mẹ dỗ em một lát nhé!1
Sở Uyển xoa đầu cậu bé nhẹ giọng giải thích. A Xuyên nhìn cô bé khóc liền buông tay mẹ nói:
- Vâng.
Sở Uyển đem cô bé đáng yêu ôm vào lòng vỗ về dịu dàng nói:
- Ngoan, đừng khóc. Nói cho dì nghe số điện thoại của mẹ con, dì gọi điện mẹ đến đón con được không?
Thương Yên nghe xong vừa khóc vừa nói:
- Con....huhuhu..... con... không nhớ...huhuhu
Tiểu Xuyên nghe xong thầm mắng trong lòng một câu ngu ngốc. Sở Uyển liền ôm cô bé lên nói:
- Không sao, con đừng khóc nữa dì đưa con đi tìm mẹ nhé!
Cô bé cố nín khóc ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Tiểu Xuyên nhìn môi nhỏ chúm chím đôi lúc còn nấc thấy có chút đáng yêu. Thấy cô nhóc đồng ý, Sở Uyển một tay ôm cô bé một tay dắt Tiểu Xuyên đi tìm nhân viên để hỗ trợ. Sau khi, Sở Uyển nói rõ ràng về tình huống của cô bé với nhân viên, nhân viên liền thông báo lên loa:
- Hiện tại, có cô bé tầm 4-5 tuổi lạc mất mẹ, ai là mẹ bé xin đến phòng thông báo để nhận lại bé. Xin chân thành cảm ơn.
Sở Uyển một bên ngồi đợi một bên dỗ dành cô bé. Đợi khoảng 5 phút, cửa phòng liền mở ra một cô gái ăn mặc giản dị vội vã bước vào, mắt đã đỏ hoe giọng nói có chút run run ngập ngừng gọi:
- A Yên... A Yên...
Cô bé đang ngồi nghe tiếng gọi liền nhảy xuống ghế, hấp tấp chạy lại ôm chân cô gái gọi:
- Mẹ...
Ôm con vào trong lòng, Thương Linh vẫn chưa hết sợ hãi giọng run rẩy tức giận nói:
- A Yên, ai bảo con đi lung tung, con làm mẹ sợ lắm có biết không?
Thương Yên nhìn vẻ mặt lo lắng sắp khóc của mẹ liền ngoan ngoãn ôm mẹ bé rồi hứa:
- Mẹ ơi, A Yên biết sai rồi. Con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng khóc nha.
- Mẹ không khóc.
Cô bé thấy mẹ hứa liền yên tâm, liền đem mẹ đến trước mặt Sở Uyển giọng ngọt ngào nói:
- Mẹ ơi là dì xinh đẹp này đã giúp con tìm mẹ đấy.
Nhìn cô gái trước mặt, Sở Uyển chỉ khẽ mỉm cười đáp:
- Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay thôi không đáng nhắc.
- A Yên, con cảm ơn dì đã giúp con đi
Cô bé ngoan ngoãn cười ngọt ngạo giọng nói trong trẻo vang lên:
- A Yên cảm ơn dì xinh đẹp ạ!
- Không có gì, lần sau con nhớ nghe lời mẹ con nhé! Đừng để bị lạc nữa.
- Vâng ạ.
Thương Linh cười cảm ơn cô lần nữa rồi dẫn Thương Yên rời đi. Sở Uyển cũng dẫn Tiểu Xuyên đi luôn vừa đi cô vừa nói:
- Tiểu Xuyên vừa nãy rất giỏi, biết nhường mẹ để dỗ em.
Cậu nhóc nghe mẹ khen trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Con chỉ nhường một lát, mẹ là của con.
- Đúng, mẹ là của A Xuyên.
Sở Uyển vừa buồn cười vừa xoa đầu cậu bé đồng tính ý khiến. Nghe mẹ nói xong, Tiểu Xuyên càng vui vẻ hơn. Mặc dù, cô bé kia có chút đáng yêu có chút xinh đẹp nhưng không thể dành mẹ với cậu bé được. Hai mẹ con vui vẻ dắt tay nhau ra khỏi khu trung tâm mua sắm.
Thương Linh dắt con gái ra khỏi trung tâm mua sắm đến quán kem ven đường mua cho cô bé một que kem. Thương Yên vui vẻ vừa ăn vừa nói:
- Cảm ơn mẹ!
Thương Linh xoa đầu cô bé nhẹ giọng nói:
- Ngon không con?
- Có ạ! Lạnh lạnh ngọt ngọt.
Cô bé cười tít hết cả mắt đi. Thương Linh nhìn cô bé liền nhớ đến chuyện vừa nãy liền nghiêm giọng nhắc nhở:
- Lần sau, con không được chạy lung tung biết chưa? Gặp được người tốt thì mẹ còn gặp được con, nhỡ may gặp người xấu họ bán con đi mẹ làm sao tìm được con.
- Mẹ yên tâm, con thấy dì ấy xinh đẹp dẫn theo anh trai đẹp trai liền biết là người tốt. Làm gì người xấu lại đẹp như thế chứ?
Thương Linh lắc đầu ngán ngẩm với cách suy nghĩ của con gái. Cô ấy dí dí ngón tay vào trán cô bé bất lực nói:
- Thật là không biết sợ, không biết giống ai nữa.
- Giống ba ạ!
Cô bé nhanh nhảu trả lời khiến Thương Linh sững người lại. Cô ấy gượng cười vội vàng chuyển chủ đề rồi nói:
- Đi thôi, mẹ mua đồ ăn ngon cho con.
- Vâng.
Quả nhiên cô nhóc tham ăn liền vui vẻ quên đi. Thương Linh thở phào nhẹ nhõm liền dẫn con bé đi.