Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình

Chương 84



Đan Tâm đang ngồi ở bàn trà ngoài ban công phòng ngủ đọc sách, dáng vẻ tập trung khiến người ta nhìn vô cảm thấy tràn đầy tri thức. Trên tay cô đang cầm là một quyển văn học anh quốc nổi tiếng, mắt lướt từng lời văn trên trang sách, Đồng Thiên Vũ đi đến cô cũng không biết. Trên tay anh cầm ly sữa vừa pha thấy vợ yêu mãi mê đọc sách chẳng nhìn đến xung quanh, hằn giọng một cái:

“Em đó sao không ở trên giường nằm nghỉ mà lại ra ngồi đọc sách chi vậy, mỏi lưng mỏi mắt thì sao?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của chồng, Đan Tâm ngước lên nhìn anh mỉm cười, gấp quyển sách lại khẽ nói:

“Em đọc một chút thôi mà chứ ngồi không không làm gì chán lắm.”

“Uống sữa đi.”

Đồng Thiên Vũ đưa ly sữa cho cô, Đan Tâm ngoan ngoãn nhận lấy uống một hơi hết nửa ly. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn xoa xoa cái bụng có phần nhô lên, yêu thương hỏi:

“Con có quấy mẹ không? Nếu có thì về sau không được như vậy nữa để mẹ nghỉ ngơi còn có sức sinh con ra.”

Đan Tâm cười mỉm vuốt mái tóc đen của chồng, cô nhẹ nhàng cất tiếng:

“Em mang thai không có triệu chứng ốm nghén là đã khoẻ hơn vài người bị triệu chứng hành rồi đó. Con vẫn còn nhỏ tầm bốn năm tháng nữa mới biết đạp, lúc đó kì diệu lắm anh à!”

Đồng Thiên Vũ ôm cô xoa lên bờ vai mảnh khảnh:

“Sao em biết?”

“Thì bác sĩ nói mà, thai lớn lên sẽ đạp giống như tiếp xúc với ba mẹ vậy, đi siêu âm sẽ thấy được con cử động.”

Nghe Đan Tâm nói Đồng Thiên Vũ có chút mong chờ, lòng anh hạnh phúc ngập tràn. Hai vợ chồng cứ thế ôm nhau trò chuyện cho đến tận gần khuya.

—————————————————————

Nguyễn Tuấn Anh đưa Annie đến một biệt thự của anh. Đó là căn biệt thự thiết kế theo kiểu châu âu cổ điển nằm bên bờ biển, bao bọc phía ngoài là hàng cây xanh mát, phía sau là cả khu vườn trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có hơn hai mươi nhà kính với diện tích lớn để trồng rau củ quả sạch. Ngoài ra ở hai bên lối đi có trồng các bụi hoa nhài nhật màu tím màu trắng, có lát gạch đá trền nền sỏi. Ở giữa là đài phun nước có dáng hình cao sang, xung quanh dựng những bức tượng đúc bằng đá trắng. Sắc trắng là chủ đạo của ngôi biệt thự, kết hợp cùng những gam màu khác của cây, của hoa, của cảnh vật, tất cả đã tạo nên sự sang trộng và lỗng lẫy không kém phần lãng mạn.

Annie kinh ngạc đi xem xung quanh phía ngoài, Nguyễn Tuấn Anh cưng nựng hai gò má đáng yêu sau đó để cô tự do thăm thú còn mình thì vào chuẩn bị bữa tối. Cho đến khi Annie đến nhà bếp thì đã thấy một bàn đầy món ăn ngon. Nguyễn Tuấn Anh đeo tạp dề trên người, tay áo xắn đến khuỷu, dáng vẻ chăm chú trang trí cho món ăn cuối cùng. Annie nhìn anh thế này trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, cái này giống như người đàn ông của gia đình quá…Nhưng mà điều tốt đẹp này không thuộc về cô. Cảm giác trùng xuống lan rộng ra trái tim nhỏ bé nhưng Annie đã kiểm soát kịp thời tránh cho Nguyễn Tuấn Anh nhìn thấy, cô đi đến bàn ăn ngồi xuống, cất tiếng:

“Xem ra anh cũng có lòng đó chứ nhưng mà sao anh có thể làm hết mấy món này vậy? Đếm đi đếm lại cũng phải hơn 10 món.”

Nguyễn Tuấn Anh cong môi, anh cởi tạp dề rửa tay rồi bê dĩa món cuối ra bàn. Ngồi xuống ghế gắp cho Annie chút thịt bò xào, anh nói:

“Đây đều là mấy món đơn giản với không tốn quá nhiều thời gian để chế biến cho từng món. Em nếm thử đi xem có ngon không.”

Annie bĩu môi nhưng rất phối hợp ăn thịt bò Nguyễn Tuấn Anh gắp cho mình. Nhai một cái vị ngon ngọt của thịt hoà tan trọng miệng, thêm chút beo béo của hành tây nữa, rất vừa ăn. Anh thấy Annie như vậy liền vui ra mặt, có chút tự kiểu hỏi cô:

“Thế nào, tay nghề tôi không tệ chứ?”

Annie nhai hết phần thịt bò trong miệng sau đó gật gật đầu:

“Không tệ, ăn ngon lắm! Xem như tôi đánh giá giúp vợ tương lai của anh, mai sau cưới vợ rồi nhớ nấu cho cô ấy ăn nhiều nhiều.”

Đôi mắt thâm sâu đen láy xoáy thẳng vào cô gái đối diện, trong lòng Nguyễn Tuấn Anh sinh chút buồn cười. Con mèo nhỏ này nói gì không biết, vợ tương lai cái khỉ, đã ngồi đây ăn rồi còn kêu anh đi tìm là tìm ở đâu. Thật là ngốc mà!.

Annie ăn rất ngon, gà thịt gì Nguyênc Tuấn Anh cũng đều làm phần vừa phải không quá nhiều nên Annie dễ dàng chén hết. Anh cũng mặc kệ để cô thoả thích, đây đều là anh nấu cho cô ăn dưỡng sức sau những ngày bị thương nên muốn thế nào tuỳ mèo nhỏ nhà anh quyết định.

Cứ thế cả hai ngồi ăn cơm tối cùng nhau trong căn biệt thự rộng lớn, Annie cứ mặc sức ăn còn Nguyễn Tuấn Anh thì ân cần ở bên gắp thức ăn cho cô. Ăn xong, anh với cô giúp nhau dọn dẹp rồi lên phòng tắm.

Annie tắm trước, nước tắm được Nguyễn Tuấn Anh pha sẵn, đồ cũng có luôn cho cô thay. Annie có chút bất ngờ vì không nghĩ anh chu đáo như vậy, đồ cho cô còn gắn mác nên chắc chắn là mới.

Tà váy trắng dài tung bay theo từng ngọn gió từ biển lùa vào làm cho Annie có thể cảm nhận được vị mặn của nó. Hai cánh tay mảnh khảnh khoanh lại trước ngực, qua khung cửa sổ đôi mắt suy tư ngắm nhìn khung cảnh biển đêm. Cứ thế khi có một vòng tay săn chắc bao lấy cả cơ thể mảnh mai từ đằng sau, hơi thở thơm mát của người đàn ông phả vào hõm cổ trắng mịn. Giọng nói trầm thấp vang lên:

“Khi nào thì em sang Mỹ?”

“Không biết nhưng chắc cũng sắp rồi.”

Annie buông nhẹ câu trả lời, cả người cô thả lỏng mà dựa vào cơ thể to lớn vững chắc phía sau cảm thụ hơi ấm.

Đôi môi mỏng dán lên đầu vai nhỏ khẽ mút, miệng dán chặt nhưng vẫn nói:

“Đừng đi có được không, chờ tôi sắp xếp rồi hai tuần nữa đưa em sang đó.”

“Không được, tôi nghỉ cũng lâu rồi với cả gần thi nên tôi mới về Mỹ ôn thi. Nếu mà không làm nên chuyện chắc chắn các chị của tôi mỗi người cầm cái chảo, cái vá, cái ghế… phang tôi mất. Họ giúp tôi ôn bài nhiều lắm nên phải cố gắng mới được.”

Vòng tay săn chắc càng siết chặt hơn bờ eo thon nhỏ, môi dán lên gò má ửng hồng một nụ hôn:

“Thế nào cũng được nhưng trước tiên em phải ở đây với tôi vài ngày đã, tôi rất nhớ em!”

Lời nói thâm tình làm Annie run nhẹ người, cô cố né tránh cái người đang làm càn nhưng mà càng né môi anh càng tìm đến loạn xạ. Nỉ non kêu lên:

“Tuấn Anh…đừng mà…”

Giọng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng, Nguyễn Tuấn Anh xoay người Annie lại đối diện mình, mắt ngắm nhìn mèo nhỏ thật kĩ như muốn khắc sâu vào tận nơi sâu nhất của trí não và con tim. Annie hơi mất tự nhiên lảng tránh nhưng ngón tay thon dài đã nâng cằm cô lên xoay về hướng anh. Đôi mắt đen láy to tròn chớp nhẹ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đẹp như tạc tượng, trống tim đánh liên hồi.  Từ từ cánh môi mỏng áp lên đôi môi anh đào ngọt dịu, vừa cắn vừa mút thật nhẹ nhàng mang đến cho cô gái trong lòng cảm giác tê dại. Annie hô hấp khó khăn, bị vây bị chìm đắm trong sự dịu dàng này. Bất giác hai cánh tay cô đưa lên choàng qua cổ người đàn ông, chân nhón lên, trúc trắc đáp lại.

Nguyễn Tuấn Anh càng hôn càng chìm đắm, tay của anh cũng không yên. Một tay giữ lấy cơ thể nhỏ nhắn, một tay vuốt ve tấm lưng mịn màng trắng muốt lần mò lên dây cột ở cổ kéo một cái chiếc váy trắng rơi xuống lộ ra cơ thể thơm tho tuyệt đẹp. Anh buông môi Annie, mắt nhìn cô vừa mãnh liệt vừa thâm tình. Mà Annie đã bị cặp mắt nhuộm lửa dục vọng của anh thiêu đốt, kích thích. Trên cơ thể vạm vỡ của Nguyễn Tuấn Anh chỉ quấn mỗi khăn tắm đã vậy còn rất lỏng không chặt mấy lộ ra cơ bụng sáu múi săn chắc và làn da màu đồng đầy quyến rũ. Annie biết chính mình điên rồi bị anh nắm trong tay mà say mê nương theo….

Bế xốc cô lên từng bước đi về phía giường lớn ở giữa phòng, Nguyễn Tuấn Anh từ từ đặt Annie nằm xuống sau đó chính mình cũng đè lên trên tiếp tục quấn lấy môi cô. Cả hai day dưa hôn nhau chìm đắm trong sự ngọt ngào của từng nụ hôn. Ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái nhỏ phía dưới mình, ngón tay dài vuốt lên cánh tay mảnh khảnh khẽ nói:

“Em có biết vì sao tôi xây dựng căn biệt thự này không?”

Annie thật thà lắc đầu, Nguyễn Tuấn Anh nhìn bộ dáng đó càng yêu thích. Cúi đầu sát bên vành tai nhạy cảm khẽ cắn sau đó thì thầm:

“Đây là nơi tôi muốn dành tặng cho người tôi yêu. Em là đầu tiên và cũng là cuối cùng, Annie.”

Annie mở to mắt không tin những gì mình đã nghe thấy. Nguyễn Tuấn Anh thế này là sao, cô cứ như ở trên mây vậy….Mê man suy nghĩ cho đến khi Nguyễn Tuấn Anh đã từng bước kích thích cơ thể cô, chạm vào những nơi mẫn cảm mà trêu đùa. Annie chính vì vậy mà không thể nghĩ ngợi thêm được gì, thả lỏng đón nhận những khoái cảm….

“A…ư…ưm…”

Tiếng kêu kiều mị êm tai càng làm cho Nguyễn Tuấn Anh như được tiếp thêm lửa dục, anh ra sức trêu chọc, ra sức chìm đắm trong ngọt ngào của từng tấc da thịt trên cơ thể Annie….

Đêm, những cơn gió thổi khẽ mang theo hương vị tươi mát của biển tràn qua khung cửa sổ qua lớp màn mỏng đi vào phòng. Trên chiếc giường lớn hai cơ thể quấn lấy nhau không chút khe hở, người đàn ông khắp người nhễ nhại mồ hôi mạnh mẽ ra vào bên trong nơi ấm áp của người con gái. Cơ thể trắng mịn cũng không kém, khắp nơi toàn là dấu hồng nhạt, hồng đậm ám muội, tóc đã ướt do mồ hôi đổ ra, đầu ngẩng cao phát ra những tiếng kêu nức nở nhưng đầy quyến rũ, ngón tay từng ngón cào lên tấm lưng săn chắc để lại vài vết đỏ chói mắt biểu thị cho cuộc kích tình đầy cháy bỏng đang diễn ra……
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.