Đường Thời Ngữ không biết làm thế nào để hình dung tâm tình lúc này, một trái tim giống như là bị người nhẹ nhàng bỏ vào ôn tuyền ngâm mình, ừng ực, ấm áp chậm rãi truyền vào máu, lại theo dòng máu chảy về phía đại não, tay chân và cả trăm xác có một cảm giác thoải mái khó tả khắp cơ thể, mà đằng sau sự thỏa mãn kia là sự cảm động và ủy khuất đang ùn ùn kéo đến mà khó có thể diễn tả được.
Nàng thử há miệng nói, bờ môi vặn vẹo nửa ngày, đáp lại ở trong cổ họng, phun không ra, nuốt cũng không trôi.
Đôi mi thật dài đặt ở mí mắt, nàng nhắm mắt lại, đem tâm tình quay cuồng trong lồng ngực đè xuống, lại mở mắt ra, rũ mắt nhìn về phía thiếu niên dung mạo tuấn mỹ.
“A, A Uyên…” Giọng của nàng run rẩy, mang theo vài phần ỷ lại.
Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng rất nhanh tan biến trong bóng đêm, lông mày thiếu niên khẽ động, nở một nụ cười tươi tắn sáng lạn mà sạch sẽ với nàng.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Cố Từ Uyên chậm rãi chảy xuôi trong đêm tối, kiên định mà ôn nhu, “A Ngữ, ta ở đây.”
Hồi lâu cũng không có ai nói nữa, Cố Từ Uyên cũng không vội, chỉ nắm chặt tay nàng.
“A Uyên.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng lần nữa, kèm theo một tiếng nghẹn ngào không thể nhận ra, “Cảm ơn đệ.”
Đây là pháo hoa đẹp nhất mà nàng từng thấy, là món quà tốt nhất mà nàng đã nhận được khi nàng được trong hai kiếp sống bên nhau.
Chưa bao giờ có ai trân trọng nàng như vậy, đem nàng để ở trong lòng che chở.
Nàng trở lại thế gian này, vẫn luôn là A Uyên làm bạn đồng hành, ngoại trừ người nhà, đây chính là người quan trọng nhất đối với nàng.
Nàng đã chết một lần, đặc biệt quý trọng với thứ có trên tay lần nữa. Đối mặt với gia đình, ngoại trừ niềm vui và may mắn của việc gặp lại nhau, nàng đặc biệt trân trọng mỗi ngày ở bên mọi người.
Ngoại trừ yêu, còn xen lẫn áy náy, dù sao tai nạn kiếp trước của Hầu phủ là do nàng gây ra.
Ở trong mắt người ngoài, Hầu phủ bị diệt chỉ là một chuyện “ngoài ý muốn” mà thôi, người Phụng Kinh đều nói, Xương Ninh Hầu phủ sao lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác vào lúc đêm khuya yên tĩnh lại bị một đám đồ tể nhìn chằm chằm, hết lần này tới lần khác bị đám cướp kia lưu lạc gây án, ngày hôm sau lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả Thái tử điện hạ đốc thúc vụ án này cũng bó tay.
Vụ án giết người ở Hầu phủ trở thành chuyện phiếm sau giờ rảnh rỗi trên phố, theo thời gian trôi qua, cũng dần dần bị người lãng quên.
Chỉ có một số ít người biết chuyện biết được chân tướng vì sao, đâu phải là ngoài ý muốn, đó rõ ràng chính là một kế hoạch điên cuồng do một nữ nhân mất đi lý trí mà thôi.
Vì yêu một Tề Hú mà không được đáp lại, Trịnh Hoài Dao muốn hủy Đường gia. Nàng ta giao dịch cùng Thái tử, mượn được một chi lực lượng ám bộ từ trong tay Thái tử Tiêu Mặc Trầm, đó không phải là át chủ bài trong tay Thái tử, chỉ là một đội ngũ dự bị, cũng đủ để thỏa mãn nhu cầu của Trịnh Hoài Dao.
Thái tử không biết Trịnh Hoài Dao muốn làm cái gì, nhưng nếu là giao dịch, như vậy nàng đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ thỏa mãn.
Đường Thời Ngữ biết, cho dù Thái tử có lòng tra được chân tướng, hắn cũng sẽ không để ý một Hầu phủ vô dụng, không thì không, ai lại để ở trong lòng chứ. Hắn càng để ý Trịnh Hoài Dao làm trao đổi, ước hẹn của hắn có thể thực hiện hay không.
Mùa đông năm đó, nàng nằm trong gian phòng rách nát kia, nghe Trịnh Hoài Dao thoải mái thổ lộ tất cả kế hoạch điên cuồng, mãi đến lúc đó, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bạo ngược, độc ác, tàn nhẫn, những từ này đi cùng với những người bạn cũ dịu dàng hiền lành, tri thức hiểu lễ ngày xưa, thật không thể tưởng tượng nổi.
Cho đến hôm nay, mặc dù hận ý bị nàng chôn vùi trong đáy lòng, nhưng đối với sự sợ hãi quyền lực, cùng với con đường mơ hồ trong tương lai, theo yến hội ngày này đến, tất cả đều bị rút ra khỏi mặt nước.
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, gió đêm xuân còn mang theo chút lạnh lẽo, không biết là do gió lạnh kia gây ra, hay là bởi vì tâm tình của nàng, lạnh —— là cảm thụ duy nhất của nàng lúc này.
Nhưng rất nhanh, một cái ôm quen thuộc quây lại nàng, không chỉ giúp nàng đỡ gió đêm, còn xua tan sự bất an còn sót lại trong lòng.
Thiếu niên hiện giờ mới mười lăm tuổi, dáng người đã hết sức cao ngất, lồng ngực của hắn rất rộng, cánh tay mạnh mẽ, nàng bị ôm vào trong ngực, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc nhàn nhạt làm cho người ta an tâm, cách y phục không tính là dày, nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn cũng truyền tới.
“A Uyên, tỷ tỷ sợ.”
Đêm tối cho nàng dũng khí vô hạn, để cho nàng tạm thời vứt bỏ mặt nạ lạnh nhạt, tháo vỏ ngoài kiên cường, đem chỗ mềm mại nhất của mình lộ ra.
Nàng rụt vào lòng hắn, dán vào lồng ngực cứng rắn của hắn, lẩm bẩm nói: “Sợ tỷ không bảo vệ được các đệ.”
Cố Từ Uyên nở nụ cười, nụ cười này không giống như trước kia, không còn ánh mặt trời trong suốt, mà là xinh đẹp mười phần, ánh mắt thấp ẩn chứa huyết sắc quay cuồng, hết lần này tới lần khác chỉ có một nháy mắt, lại bị hắn rất nhanh che lấp.
Hắn khàn giọng nói: “Tỷ tỷ không ngoan.”
Trong con ngươi đen nhuộm màu mực, bên trong ẩn chứa dục vọng cố chấp chiếm hữu một ngày hơn một ngày, nghiêng đầu, môi mỏng phủ bên tai nàng, hơi nóng trêu người, hơi thở nóng bỏng như có như không rắc lên tai thiếu nữ, cho đến chỗ kia bị hắn nhuộm đỏ, thiếu niên mới mỹ mãn cười nhẹ, “Tỷ không ngoan, ta đã nói rồi, có ta bảo hộ tỷ.”
“Không nhớ rõ, không tin lời ta nói, phải trừng phạt.”
Hắn khẽ mở môi mỏng, cắn vào vành tai nhỏ nhắn.
“A!”
Nàng run rẩy, hơi thở không ổn định, nhẹ giọng trách cứ: “A Uyên! Đệ, đệ!”
Run rẩy, tức giận đến nói không nên lời, cái gì mà ưu sầu bất an, bàng hoàng lo âu, tất cả đều bị ném ra sau đầu, trước mắt chỉ có tiểu tử thúi không biết lễ nghĩa không hề có quy củ!
“Hử?”
Hắn lười biếng hừ nhẹ một tiếng, thanh âm hơi từ tính làm rung động đến tim Đường Thời Ngữ.
Cố Từ Uyên chỉ cắn một ngụm liền lui về, mặt mày cong thành hình lưỡi liềm, nghiêng đầu, vô tội nhìn nàng, hắn nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, biện giải nói: “Tỷ tỷ dạy ta, chúng ta phải thẳng thắn, tín nhiệm lẫn nhau, tỷ không làm được thì sẽ bị phạt.”
“A Uyên! Đệ không thể!” Mặt Đường Thời Ngữ đỏ bừng, trong mắt lóe ra tia nước, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hết lần này tới lần khác không có biện pháp, hổn hển nói: “Sao đệ có thể cắn tỷ tỷ chứ!”
Quá, quá thân mật!
Tuy rằng ngày thường hai người cũng rất thân cận, nhưng thân mật như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong hai đời ở cùng một chỗ!
Thiếu niên chớp chớp mắt, con ngươi đen càng ngày càng trong trẻo, ánh mắt hắn mơ màng đem những lời còn lại của Đường Thời Ngữ thành công chặn trở về.
“Tỷ tỷ?”
“Thôi…”
Nàng nhẹ nhàng thở dài, trái tim rất mệt mỏi, muốn ngủ.
Nàng chậm rãi đứng lên, Cố Từ Uyên cũng từ trên mặt đất đứng lên, giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi.
“Đừng đi theo ta, đi ngủ đi!”
“Chờ tỷ tỷ ngủ thì ta đi.”
“Tỷ có ngủ hay không có liên quan gì đến đệ?”
“Tỷ tỷ ngủ không ngon thì thân thể sẽ không thoải mái, nếu bị bệnh mà vẫn là muốn tìm ta thì ta dứt khoát đi trễ một chút để tránh phiền phức…”
Thật vất vả mới đem người nhốt ở ngoài cửa, thể xác lẫn tinh thần của Đường Thời Ngữ mệt mỏi quay đầu tiến vào mộng đẹp.
Ngoài cửa, Vân Hương co lại một bên, dựa trên nguyên tắc trầm mặc là vàng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
“Ngươi đi xuống đi, ta canh giữ.”
Vân Hương ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt thiếu niên hắc ám sâu thẳm, khí chất cả người đều trở nên khác biệt với ban ngày, càng thêm trầm ổn, càng thêm… Thâm sâu không lường trước được.
Nàng đối mặt với đôi mắt có cảm giác áp bức cực mạnh kia, trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Vân Hương lui ra, chung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại một mình hắn.
Cố Từ Uyên cười khẽ, co chân ngồi trên mặt đất, cánh tay lười biếng gác lên đầu gối, đầu dựa vào cánh cửa, ánh mắt sao trời vắng vẻ trống trải, bên tai là tiếng hít thở có quy luật dần dần của giai nhân trong phòng.
Tiếng hít thở của Đường Thời Ngữ có thể làm cho hắn yên tĩnh, nếu không cảm giác được sự tồn tại của nàng, hắn luôn cảm thấy nôn nóng bất an.
Giống như kiếp trước, nàng cho rằng mỗi lần thay thuốc cho nàng thì hắn liền rời đi, kỳ thật mỗi đêm hắn đều canh giữ ở bên ngoài, chỉ có ngày đó, chỉ có ngày đó ——
Lúc hắn báo thù cho nàng, thời gian rời đi hơi lâu một chút, lúc trở về, nàng liền…
Nàng…
Hô hấp thiếu niên đột nhiên tăng lên, tay trái của hắn gắt gao nắm chặt chủy thủ, gian nan đè nén sát khí mênh mông cùng thô bạo bị những hồi ức thống khổ kia gợi lên, dùng sức quá mức, mu bàn tay trắng nõn của hắn căng lên làm nổi mạch màu xanh nhạt, máu chảy xuôi trong đó đang sôi trào.
Trước mắt bị một mảng máu đỏ bao trùm, đó là máu của Trịnh Hoài Dao và Tề Hú, cũng là lúc hắn chạy về, cơ thể đầy máu của nàng mà hắn thật vất vả mới ghép thi thể nàng lại hoàn chỉnh, ôm đầu nàng, ngồi trong phòng, nhìn lửa cháy nuốt sạch toàn bộ phòng, nhìn ngọn lửa đỏ rực cắn nuốt hai người bọn họ.
Ngọn lửa được châm bởi chính mình.
A Ngữ đi rồi, hắn phải đi cùng nàng.
Trái tim đau quặn kịch liệt làm cho ngũ quan tuấn mỹ của hắn trở nên dữ tợn, đầy chua xót cùng cảm giác đau đớn đủ để xé nát người dường như đang muốn dâng lên.
Trước mắt hiện lên vô số mảnh vỡ hồi ức, thiếu niên cắn chặt răng, huyệt thái dương mãnh liệt nhảy dựng lên, có thứ gì đó nổ tung, những ký ức điên cuồng kia dường như đang muốn bao phủ lý trí của hắn.
Cố Từ Uyên gian nan âm thầm chịu đựng, lảo đảo đứng dậy, bàn tay run rẩy kịch liệt nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa, hơi dùng sức liền đẩy cửa ra.
Kẽo kẹt một tiếng, cũng không kinh động bất luận kẻ nào.
Mồ hôi của hắn từng giọt từng giọt lăn xuống, tay nắm chặt chủy thủ, bước đi vững vàng, từng bước từng bước đi về phía giường.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đường Thời Ngữ cảm thấy trên mặt ướt sũng. Nàng hoảng hốt mở mắt ra, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt nàng.
“A Uyên?” Nàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình và hỏi không chắc chắn.
“Ừm.”
“Gặp ác mộng sao?”
“Ừm.”
Hắn chậm rãi nghiêng người, vùi đầu vào vai gáy nàng, cả người run rẩy, yếu ớt như một tiểu hài tử.
“Tỷ tỷ, thu lưu* ta một đêm đi.” Thanh âm của hắn khàn khàn không chịu nổi, dùng hết khí lực toàn thân mới đem câu cầu xin này nói ra. Hắn gắt gao nắm lấy tẩm y đơn bạc của nàng, nắm rất chặt, sợ bị cự tuyệt, thân thể cao lớn cong thành con tôm, cuộn mình trong lòng thiếu nữ.
*thu lưu: thu nhận và giúp đỡ
“Được.” Ánh mắt Đường Thời Ngữ lóe lên, ôn nhu vuốt tóc hắn, nhẹ giọng nhỏ giọng dỗ dành, “Vậy đệ phải ngoan một chút, không được lộn xộn.”
Nàng vừa nói vừa cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng, trêu chọc nói: “Đừng giống như khi còn bé, ngủ một giấc liền lăn xuống đất.”
“…… Ừm.”
Trên giường bị màu đen bao phủ, thanh âm nhẹ nhàng của nàng dần dần trấn an lòng người.
Hắn ngủ thiếp đi.
Ý cười trên mặt Đường Thời Ngữ không còn nữa, trong mắt là sự lo lắng nồng đậm.
“Ba lần rồi…”
Trong bốn năm lớn lên cùng nhau, hắn đã có ba lần bị như vậy.
Một lần là hội đèn lồng gặp nạn đêm đó, một lần là đêm sau khi nàng bệnh nặng tỉnh lại, còn một lần nữa là đêm nay.