Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 68



"Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Theo tiếng dòng điện chói tai, ánh đèn trong phòng trở nên chập chờn, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống. Khí lạnh kỳ lạ tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt rồi cạy mở từng khớp xương, khiến cho toàn thân người ta lạnh toát.

Bóng tối dày đặc gần như ngưng tụ thành thực thể lan tràn mọi nơi, từ từ nhấn chìm cảnh vật quanh người.

Tấm gương rơi xuống đất đã mất hình dạng ban đầu, giống như một loại môi trường trong suốt nóng chảy đang giãn nở từng chút từng chút, bóng tối ngày càng dày đặc từ sâu trong gương tràn lan ra ngoài.

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại, bất giác lùi về phía sau hai bước.

Có tiếng thì thầm vang bên tai hắn:

"Cha."

"Mảnh vỡ linh hồn của Cha đã được giải phóng."

"Ngài đã tỉnh rồi."

Nháy mắt, quỷ khí rậm rạp như bành trướng đến cực điểm. Những tiếng xì xào cuồng nhiệt phát ra từ mọi khe hở, vách tường đã hoàn toàn biến thành máu thịt đỏ tươi, khối thịt nhớp nháp kịch liệt vặn vẹo như có thứ gì ở trong muốn chui ra ngoài, hân hoan chào mừng bóng tối dày đặc kia.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Tôi đệt..."

"Tôi **..."

"A a a a thật sự sẽ ra ngoài sao!!"

"Ha ha ha ha ha, tôi rất thích nhìn dáng vẻ bị dọa tái mặt của chó lừa đảo, vui quá trời vui luôn."

"Không thể ngờ được, vậy mà tôi lại có thể nhìn thấy một Boss xuất hiện liên tiếp trong ba phó bản của một phòng live. Mở mang tầm mắt vãi chưởng."

"Hả? Cùng một Boss cái gì cơ? Rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy? Đây không phải nhiệm vụ chính cố định của streamer bên đen sao? Có gì mà kích động..."

"Ha ha ha ha ha ha, vừa nhìn đã biết lầu trên là fan mới đến vì phó bản đúng không. Tôi khuyên lầu trên nên xem ghi hình hai phó bản trước của streamer, có thể nói ân oán giữa hắn và Boss có nguồn gốc lâu lắm rồi..."

"Ha ha ha ha ha ha không sai, hơn nữa còn là loại càng ngày càng sâu. Tôi nhớ hình như phó bản thứ nhất hắn chỉ bạt tai một cái, đến phó bản sau chơi hẳn cú chọc phát xuyên tim. Nghĩ lại thôi đã cười ná thở."

"Không những vậy, ở phó bản này hắn còn hắt nước bẩn sau lưng người khác, chẳng lẽ mọi người quên rồi sao?"

Mặt Ôn Giản Ngôn lạnh tanh cúi gằm xuống. Hắn dùng ngón tay run run mở màn hình điện thoại, nhanh chóng tìm kiếm thông báo quy tắc trận doanh trong ứng dụng.

Không, không sao đâu.

Dù thế nào đi nữa, ít nhất hắn cũng thắng lợi trong cuộc chiến trận doanh mà?

Nếu phó bản đóng lại ngay sau khi kết thúc cuộc chiến trận doanh thì hắn có thể thành công chạy thoát.

[Cuộc chiến trận doanh kết thúc, phó bản sẽ đóng lại sau mười phút nữa. Mong các streamer hãy kịp thời hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.]

Ôn Giản Ngôn: "..."

Vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn.

10 phút?!

Mày muốn tao trụ trong vòng 10 phút?!

"Ha ha ha ha ha không ngờ tới chứ gì? Đây là phó bản sắm vai có thời hạn, sau khi cuộc chiến trận danh kết thúc sẽ có thời gian để streamer hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính trên thẻ thân phận, cho nên không đóng cửa ngay lập tức."

"Má ơi, tôi cảm thấy lần này streamer tiêu chắc rồi..."

"Mặc niệm, mong streamer gia đi thanh thản."

"Anh em đâu anh em đâu, tất cả ra đây đánh cược xem cuối cùng chó lừa đảo sẽ chết kiểu gì."

"Tôi cược hắn bị ăn tươi nuốt sống."

"Tôi cược hắn bị tra tấn rồi mới ăn tươi nuốt sống."

Chỉ mới vài giây ngắn ngủi, bóng tối đã nuốt chửng hết thảy.

"Rắc... rắc..."

Hiển nhiên đó là âm thanh vỡ vụn của kim loại.

Trên tượng Bồ Tát bằng đồng cao hơn người xuất hiện vết nứt sâu hoắm, sau đó nhanh chóng lan ra xung quanh giống như mạng nhện. Theo sự gia tăng của vết nứt, luồng khí tà ác xung quanh bức tượng trấn áp tà linh dần dần biến mất.

Nương theo tiếng vỡ, bức tượng cũng từ từ trở nên vô hồn tựa như một món đồ thủ công mỹ nghệ bình thường.

Dưới đất, đám quái vật trắng bệch lần lượt bò ra khỏi gương bát quái.

Cổ họng của chúng phát ra những lời mang đậm sự vui sướng cuống tín mà con người không hiểu. Tất cả thành kính nằm rạp xuống đất chào đón sự xuất hiện của Đức Cha.

Ôn Giản Ngôn chậm rãi lùi về sau.

Hắn lặng lẽ nhét điện thoại di động vào túi, cẩn thận di chuyển từng bước ra ngoài.

Mấy người cứ tiếp tục...

Tiếp tục...

Đừng để ý đến tôi...

Sau khi ra đến hành lang, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng xoay người chạy thục mạng về phía ngược lại.

A a a a a a a.

Hắn chọc không được thì trốn không nổi chắc!!!!

Dù sao cái bản đồ này lớn như vậy, ắt hẳn việc đầu tiên tà linh làm sau khi giáng thế không phải là tới chỗ hắn. Chỉ mười phút ngắn ngủi thôi cũng đủ để hắn chạy một vòng.

Ôn Giản Ngôn men theo hành lang chạy thục mạng, tạo dáng hệt như vận động viên chuyên nghiệp chạy thi nước rút 100 mét.

Sau khi bà Văn qua đời hành lang cũng trở nên thẳng tắp giống lúc đầu.

Ôn Giản Ngôn lao thẳng một mạch vào thang máy, vội vàng nhấn phím mở cửa.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng: "Anh Ôn?"

Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác quay đầu nhìn lại.

"Vừa nãy cậu không nói lời nào đã bỏ chạy, làm hại hai chúng tôi đứng chờ trong gương." Tô Thành nghiến răng: "Cậu nói giao cho chúng tôi là có ý gì? Cậu tưởng chúng tôi sai sử nổi giáo chúng quỷ quái của cậu à?"

Ôn Giản Ngôn: "..."

Ờm thì... hình như hắn suýt quên luôn chuyện này.

"Thôi thôi. Dù sao bây giờ cuộc chiến trận doanh đã kết thúc, tất cả đều khôi phục bình thường và chúng ta cũng thoát khỏi gương rồi đó."

Quý Quan bước tới hòa giải: "Tiếp theo chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính cuối cùng, chờ hết thời gian là có thể ra ngoài."

"Nhưng nói mới nhớ..."

Dường như Quý Quan nghĩ tới gì đó, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: "Không phải cuộc chiến trận doanh kết thúc rồi sao? Cậu còn chạy cái gì nữa?"

Ôn Giản Ngôn hé môi. Lần đầu tiên người khéo mồm khéo miệng như hắn bị á khẩu.

... Chủ yếu là dù hắn rất muốn giải thích vấn đề này, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bỗng nhiên có một tiếng "Ding" vang lên.

Thang máy trước mặt từ từ mở ra.

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bước một mạch vào thang máy, sau đó nhìn Tô Thành và Quý Quan nói liến thoắng: "Tóm lại tôi xuống lầu trước còn các anh cứ từ từ hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ không quấy rầy..."

"Ngài... ở đây sao."

Một giọng nói ngắc ngứ quen thuộc vang lên từ trong thang máy: "Tôi... đã tìm... Ngài rất lâu."

Ôn Giản Ngôn: "..."

Hắn từ từ quay đầu lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của bản thân cùng tiếng xương cốt kêu răng rắc.

Không biết vách tường thang máy bằng kim loại đã biến thành kết cấu đỏ tươi mềm mại từ lúc nào. Bề mặt ẩm ướt chậm rãi cựa quậy phát ra âm thanh nhớp nháp, để lộ màu sắc quỷ dị dưới ánh đèn mờ ảo.

"Cha... muốn gặp Ngài."

Âm thanh vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp của thang máy.

Nó nói với một giọng điệu tôn kính và sùng đạo: "Tôi... đã kể cho Đức Cha nghe... những điều Ngài làm... Ngài là.. giáo chủ... Ngài... trả tự do cho chúng tôi... Để chúng tôi báo thù."

"Cha... muốn tự mình... cảm ơn Ngài."

Quý Quan cũng nghe thấy: "Ố ồ. Tà linh tự mình cảm ơn sao? Giáo chủ sướng nhá."

Ngay cả Tô Thành cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Không chừng còn có đạo cụ ẩn giấu đấy."

Ôn Giản Ngôn: "..."

Không! Đạo cụ đặc biệt cái búa ấy!

Tôi không chết đã là phép màu rồi.

Cánh cửa thang máy trước mặt từ từ khép lại, ngăn trở bóng dáng hai tên đồng đội mất nết ở ngoài.

Mặt Ôn Giản Ngôn lạnh tanh đứng trong "thang máy", ánh mắt phảng phất như đã chết rồi, đờ đẫn nhìn cửa thang máy đóng kín trước mặt.

Hắn chầm chầm dùng tay vuốt mặt mình.

Không............!!!!

Ôn Giản Ngôn rên rỉ trong lòng.

Chẳng mấy chốc, thang máy bắt đầu di chuyển.

Mặt đất dưới chân lắc lư khiến người ta không phân biệt được là đang đi lên hay đi xuống, là chuyển động theo chiều ngang hay chiều dọc.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi vuốt mặt, sau đó ngẩng đầu lên nói bằng chất giọng chân thành: "Thật ra tao cũng không làm nhiều đâu, thật sự không cần Đức Cha tự mình cảm ơn. Thú thật tao thích cảm giác làm chuyện tốt không để lại tên, hơn nữa tao chỉ là một giáo chúng bình thường, không xứng đáng được Đức Cha cảm tạ! Tao không xứng đáng!"

"Không... Ngài... không cần... khiêm tốn."

Giọng nói kia lại vang lên: "Ngài... chính Ngài... là người đại diện cho nhân gian... Nếu không có ngài... Đức Cha cũng không thể lấy lại mảnh vỡ linh hồn bị phong ấn."

Từ khi được Ôn Giản Ngôn cởi khỏi phong ấn rồi để chúng nó tự tay báo thù bà Văn, chúng nó đã hoàn toàn tin tưởng thân phận đứng đầu giáo chúng của hắn và cực kỳ tôn kính hắn:

"Ngài... chính là... giáo chủ."

Ôn Giản Ngôn vẫn cố gắng vùng vẫy: "Không..."

"Ding."

Tiếng thang máy lại vang lên, cánh cửa làm bằng máu thịt chậm rãi mở sang hai phía.

Những lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ hắn.

Trước mặt là bóng đêm sâu hun hút, quỷ khí dày đặc quay cuồng cách đó không xa đang quấn lấy khí tức khiến người ta kinh sợ.

Không thể thấy gì ngoài bóng tối.

Bên tai lặng ngắt như tờ, sự yên tĩnh khác thường có vẻ cực kỳ rùng rợn.

Da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên, hắn không kìm được lùi về phía sau một bước.

Bóng tối dâng trào, bóng đen lạnh lẽo tràn vào thang máy, không hề báo trước quấn lấy cổ tay cổ chân trắng bệch của chàng trai.

"!!!"

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại.

Một giây sau, ngay khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã bị bóng tối ngưng thành thực thể kéo mạnh ra ngoài.

Tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai, cơ thể chàng trai bị luồng sức mạnh vô hình kéo vào bóng tối.

Dưới lực kéo của sức mạnh đáng sợ, Ôn Giản Ngôn không có cách nào chống trả. Đầu hắn choáng váng, dạ dày quặn thắt, cổ tay cổ chân bị bóng tối quấn chặt không cho hắn có cơ hội giãy dụa và chạy trốn.

Đột nhiên, lực kéo dừng lại.

"A!"

Sống lưng Ôn Giản Ngôn đập vào tường, lục phủ ngũ tạng như muốn lệch khỏi vị trí ban đầu, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào bật ra từ trong cổ họng hắn.

"Cộp cộp cộp."

Tiếng bước chân đều đều nhịp nhàng vang lên, từng bước từng bước tiến về phía hắn.

"..."

Ôn Giản Ngôn vẫn nhắm tịt mắt lại, hắn cảm thấy tất cả lông tơ trên người đang dựng thẳng. Mồ hôi lạnh trên lưng túa hết lớp này đến lớp khác, thần kinh toàn thân căng chặt đến cực điểm, giống như dây cung được kéo qua sau đầu, chỉ một giây sau có thể vỡ vụn ngay lập tức.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt.

Ôn Giản Ngôn cảm giác có người đang đứng phía trước, tuy nhiên hắn lại không nghe thấy tiếng thở của đối phương. Ngoại trừ tiếng trái tim đập thình thịch như muốn đập gãy xương sườn của mình ra thì chỉ còn sự im lặng đến nghẹt thở, tưởng như một miếng bọt biển hút đầy nước làm hắn không sao thở nổi.

Ôn Giản Ngôn thầm gào thét trong lòng.

Cứu với, sao mười phút mãi chưa trôi qua vậy?

Hắn vừa điên cuồng nghĩ lời sắp nói để hòng thoát tội, vừa nhịn không được giả làm đà điểu không dám mở mắt, cứ như chỉ cần mở ra là phải đối mặt với sự thật tàn khốc vậy.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo thình lình chạm vào thắt lưng hắn.

Nhiệt độ đầu ngón tay cực thấp, giống như hàn băng được ngưng tụ vậy.

"?!"

Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không ngờ tới điều đó. Hắn há hốc mồm, cơ thể vô thức giật nảy lên, vẻ mặt kinh hãi bất giác choàng mở mắt.

Khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt.

Người đàn ông cúi đầu, mái tóc đen nhánh xõa trên vai y, khuôn mặt tái nhợt đẹp trai vượt qua sức tưởng tượng của con người, ẩn dưới hàng mi là đôi mắt màu vàng hệt như dã thú.

Trên người của y tỏa ra khí tức đáng sợ khác xa con người. Vừa giống mãnh thú lại vừa giống dị thần. Tà ác, tối tăm, cổ xưa và lạnh lẽo, khiến cho người ta không kìm được mà cảm thấy run rẩy hoảng sợ.

Y đặt tay lên làn da người mỏng manh ấm áp, vuốt ve vùng da nhỏ dọc theo thắt lưng.

Sắc mặt Ôn Giản Ngôn càng tái trắng.

Cơ thể chàng trai săn chắc gọn gàng, vai rộng chân dài, đường cong cơ bắp duyên dáng trải dọc xương cốt cân xứng. Khi hắn thả lỏng thì nó ẩn chứa sức mạnh bộc phát, sự linh hoạt và mạnh mẽ, còn khi bị trói buộc chặt thì nom có vẻ...

Ngon miệng.

Quần áo ở nửa người trên gần như đã bị phá nát hoàn toàn, làn da trắng nõn phủ đầy phù chú đen xì. Không biết đường nét quỷ dị đã bao trùm hơn nửa người hắn từ khi nào, đường nét rõ ràng kéo dài từ vùng cổ đến xương quai xanh, sau đó tràn lan xuống vùng bụng dưới.

Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông dán lên vùng bụng mềm mại đang phập phồng của hắn, chầm chầm miêu tả đường vân giống bùa chú trên da chàng trai. Đầu ngón tay lạnh lẽo thong thả di chuyển từng li từng tí, mỗi khi đến một chỗ mới là lại kèm theo một trận run rẩy mãnh liệt.

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại, vô thức ngả người về sau bám chặt vào tường.

Đệt!

Lần này tên biến thái kia muốn làm gì?

Người đàn ông ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt bằng đôi mắt màu vàng kim.

"Cậu biết không?"

Y nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp êm tai mang theo một chút cảm giác áp bách khiến người ta sợ hãi: "Ta đã in tên mình lên mảnh da nhỏ bé này của cậu."

Y từ từ dùng móng tay sắc bén rạch qua sườn bụng Ôn Giản Ngôn, sau đó chậm rãi dùng sức ép xuống.

"...... Shhhh."

Ôn Giản Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, tiếng rên đau đớn bật khỏi cổ họng, cần cổ thon dài mềm mại khẽ run, vô thức nuốt khan một cái.

Máu tươi sền sệt ấm áp trào ra từ miệng vết thương, sau đó uốn lượn trên làn da trắng nõn, nhuộm những đường vân sẫm màu thành màu đỏ tươi chói mắt.

Đen xì, đỏ tươi, trắng nõn, ba loại màu sắc tạo thành tương phản mãnh liệt, sinh ra tác động thị giác tàn khốc và quyến rũ.

Dòng máu đỏ tươi nhanh chóng trượt xuống theo từng nhịp thở của Ôn Giản Ngôn.

Người đàn ông đến gần hơn, sâu trong con ngươi vàng kim vô cảm phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của chàng trai, khóe môi y nở nụ cười lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.

Y kề sát tai Ôn Giản Ngôn, giọng nói tựa như một tiếng thở dài.

"Thật xinh đẹp."

Editor có lời muốn nói:

Chuẩn bị loa và mic để hú hét nào UvU

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Giản Ngôn: Đây là lời cảm ơn của mi sao!!!!!

Hết chương 68
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.