Tần Hành đem chiếc nhẫn mang lên ngón giữa tay trái của cô, khóe miệng của anh tươi cười, có chút cúi đầu xuống, tại đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn. Anh trước đây thật lâu liền nghĩ qua, nếu như về sau, anh cầu hôn Lâm Vu sẽ là hoàn cảnh như thế nào?
Lâm Vu tính cách nội liễm, không thèm để ý hình thức. Thế nhưng cả đời chỉ có một lần, anh hi vọng ở bọn họ sẽ có kí ức đẹp nhất.
Vậy liền ở Nhất Trung đi.
Bọn họ nhận thức lại, từ bạn học đến người yêu.
Anh nhìn qua cô, tròng mắt bên trong có hạnh phúc có khẩn trương.
Lâm Vu hốc mắt phát nhiệt, cô trừng mắt nhìn, "Anh mua nhẫn lúc nào?"
Tần Hành: "Lúc em đáp ứng tham gia chương trình."
Lâm Vu: "Đây chính là quà thắng giải mà anh nói sao?"
Tần Hành: "Chẳng lẽ anh không phải phần thưởng sao? A Vu, anh đem cuộc đời còn lại của anh đều giao cho em."
Lâm Vu xưa nay không biết trình độ văn học của anh có thể cao như vậy.
Trên trời một mảnh xanh thẳm, đường băng màu đỏ nhựa plastic, mặt cỏ màu xanh.
"Ngày kia, để cha mẹ anh cùng chúng ta, về Đông Lăng."
Lâm Vu nháy mắt, "Tần Hành, anh không phải là muốn kết hôn chứ?" Bọn họ vẫn còn đang đi học đó, lại nói hai mươi mấy tuổi thật có chút sớm.
"Anh rất muốn." Anh không e dè, "Ai bảo chúng ta mấy năm tiếp theo đều sẽ rất bận."
Đây đúng là vấn đề.
Lâm Vu đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt của anh, "Có thể gạt thời gian qua một bên mà."
Gia đình hai bên gặp mặt, anh cùng với cô sẽ danh chính ngôn thuận. Hai người đều là người trưởng thành rồi, đến nay hết thảy cũng không có thân mật quá. Tần Hành tôn trọng cô, bảo vệ cô. Anh biết rõ có thể đi đến hiện tại, anh nên thỏa mãn.
Hai người đứng ở chiều hè gần 40 độ, lãng mạn khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
Buổi tối, liên hoan đầy ba bàn.
Lâm Vu mang Tần Hành tới tham gia, hiện tại tất cả mọi người biết, Lâm Vu cùng Tần Hành là quan hệ gì. Tần Hành cùng Lâm Vu chuyện hồi buổi chiều đã lan ra.
Hai người lúc này xuất hiện, thật sự là tiện sát người bên ngoài.
Phùng Triết trêu ghẹo nói: "Tần Hành, cậu đừng phòng người! Mọi người đều biết, không dám cướp Lâm Vu đâu."
Đám người cười ha hả.
Chu Thiến nghi ngờ thật lâu, "Anh Tần, không phải hai người yêu nhau từ hồi cấp ba à?"
Tần Hành cười khổ lắc đầu, "Anh ngược lại rất muốn!"
Lâm Vu rót cho anh một cốc nước, giữa hai người ăn ý vừa ấm lại ngọt.
Phùng Triết cùng mấy bạn học nam lập tức không thuận theo."Bạn gái chiến thắng, cô ấy không thể uống rượu, cậu đã tới, thì cậu liền thay cô ấy."
Tần Hành tự nhiên không từ chối.
Đạo diễn Trương cũng là vui vẻ, từ trong nhà mình mang theo một bình rượu trắng. Mấy nam sinh phân ra uống, đương nhiên Tần Hành uống nhiều nhất.
Đến cuối cùng, bọn họ lại mở hai kết bia.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, bọn họ kết bạn, cũng là có tư vị khác.
Mọi người một mực cho tới đến mười giờ hơn, vẫn chưa thỏa mãn, riêng phần mình trở về.
Lâm Vu vịn Tần Hành, nhẹ giọng hỏi: "Anh thế nào?" Cô không biết tửu lượng của anh, còn là lần đầu tiên gặp anh uống rượu.
Tần Hành tiếng nói chuyện không giống bình thường, "Choáng đầu, chân nhũn ra. Ở khách sạn đi."
Lâm Vu nhìn anh, bây giờ trở về nhà, chẳng lẽ còn để cha mẹ anh chiếu cố anh sao? Cô dứt khoát khẽ cắn môi, dẫn anh trở về khách sạn. Tại khách sạn một lần nữa đặt một phòng lớn.
Tần Hành kiên trì quét thẻ, không chịu để cho Lâm Vu trả tiền. Lâm Vu không rõ, anh lúc này làm sao còn tỉnh thế.
Kết quả cô xem xét giá căn phòng, "Anh thật sự là! Chỉ ở một đêm thôi mà."
Lâm Vu không hề nói gì, một đường vịn anh về đến phòng. Đầu cô nóng đầy mồ hôi, tranh thủ thời gian hạ điều hoà xuống.
Tần Hành nằm trên ghế sa lon, toàn thân khó chịu.
Lâm Vu đi toilet vắt một cái khăn mặt, tới cho anh lau lau mặt, "Chỗ nào không thoải mái?"
Tần Hành chỉ chỉ ngực.
Hai người mặc dù thường xuyên hôn, đến cùng còn chưa có nhìn qua thân thể của đối phương. Hiện tại lại ở khách sạn, cũng không có quần áo.
Tần Hành nháy mắt mấy cái, "A Vu, em đi về nghỉ ngơi trước đi."
Cô lúc này làm sao có thể đi."Anh lên giường nằm một lát đi."
Tần Hành quả thật có chút choáng đầu, bất quá hẳn không phải việc lớn, chỉ là rượu trắng thôi mà.
Lâm Vu cầm một bình nước khoáng tới, "Anh uống đi, có muốn hay không em đi mua chút thuốc?"
Tần Hành uống nửa bình nước, thoải mái hơn."Không có việc gì. Anh nghỉ ngơi một chút liền khoẻ. Em đi tắm trước, mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Vu cúi đầu, cô có chút không dám nhìn con mắt anh.
"Không có áo ngủ, chấp nhận một chút."
Lâm Vu: "..." Cô biết nếu bây giờ cô trở về lấy quần áo càng là bịt tai mà đi trộm chuông, dứt khoát tùy tiện. Căn phòng xa hoa này, chấp nhận vậy.
Chỉ chốc lát sau, Tần Hành liền nghe được phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh cầm lấy nửa bình nước, ùng ục ùng ục uống sạch.
Lâm Vu mặc áo choàng tắm, phi thường không thích ứng, cô buộc lại đai lưng, đi đường lúc đầu vai có chút hoạt động. Thế nhưng là áo lót bên ngoài bây giờ không thể mặc lại, cô dứt khoát giặt, phơi tại một nơi mà cô cho là bí ẩn, chỉ mong Tần Hành không nhìn thấy.
Lâm Vu từ phòng tắm ra, tóc ướt. Cô lấy dép lê, đi đến bên cạnh anh, "Anh thế nào? Tốt hơn chút nào chưa."
Tần Hành á một tiếng, mặt của cô bị nhiệt khí chưng đỏ bừng, trên cổ còn có giọt nước."Em muốn ngủ trước sao? Anh đi tắm rửa." Anh đứng dậy đến phòng tắm, chỗ lớn như vậy, nội y màu trắng của Lâm Vu, anh liếc mắt liền thấy được.
Trong phòng tắm không khí ngột ngạt, anh càng thêm khó chịu, đột nhiên ngực một trận nghiêng trời lệch đất, anh phản ứng cực nhanh, ngay lập tức nôn ra bồn cầu.
Lâm Vu nghe thấy thanh âm vội vàng từ trên giường xuống, cô gõ cửa, "Tần Hành —— Tần Hành ——" ngữ khí có mấy phần lo lắng.
Bên trong anh còn đang nôn, Lâm Vu cắn răng một cái, đẩy cửa thuỷ tinh ra.
Tần Hành vội vàng ấn bồn cầu tự hoại, tranh thủ thời gian súc miệng.
"Thế nào?"
"Tốt hơn nhiều." Anh quay đầu, một tay chống tại trên bồn rửa tay.
Lâm Vu cẩn thận từng li từng tí vịn anh, thấy thái dương anh đều là mồ hôi, cô vịn anh ngồi ở trên nắp bồn cầu."Ra ngoài nghỉ ngơi một chút."
Tần Hành vặn mi, "Vừa dơ vừa thúi, chính anh còn không đành lòng nhìn chính mình."
Lâm Vu cười, bệnh thích sạch sẽ lại phát tác.
Tần Hành đẩy cô, "Em đi ra ngoài trước, anh muốn tắm rửa."
Lâm Vu lại sợ anh ngã sấp xuống, khẽ cắn môi."Em giúp anh."
Tần Hành một mặt ngốc trệ.
"Em giúp anh cởi quần áo. Anh đừng nghĩ nhiều như vậy." Lâm Vu quẫn bách, anh bây giờ nhìn lấy cũng không có chút gì gọi là khí lực.
Tần Hành giống như cười mà không phải cười nhìn cô, "A Vu, anh chờ mong ngày đó." Nói xong anh ngoan ngoãn giơ tay lên.
Lâm Vu cúi đầu xuống, cuốn áo thun của anh lên. Cởi áo xong, cô vừa muốn mở miệng, ánh mắt lại rơi tại hình màu đen trên ngực trái anh. Cô một chút liền nhận ra, kia là chữ kí mà Khương Hiểu đã từng thiết kế cho cô. Cô chậm rãi ngồi xổm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cái hình xăm, tay cũng kìm lòng không chạm vào nó, đầu ngón tay ở phía trên vẽ một vòng.
Cô ngẩng đầu, con ngươi thật sâu nhìn chăm chú anh, "Lúc nào vậy?"
Tần Hành: "Tốt nghiệp cấp ba."
Lâm Vu mắt đục đỏ ngầu, "Đau không?"
Ngực trái, kia là chỗ tim đập.
Tần Hành: "Không đau."
Lâm Vu cắn cắn khóe môi, "Anh làm sao đều không nói cho em?"
Tần Hành vịn đầu vai của cô, "Chờ em phát hiện! Được rồi, em đi ra ngoài trước, anh muốn tắm rửa." Cô nhìn như vậy, anh thật chịu không được.
Lâm Vu đi ra ngoài, lại một mực chú ý đến phòng tắm. Cũng may Tần Hành rất nhanh tắm rửa, lúc đi ra ngang hông của anh chỉ quấn một mảnh khăn tắm, vừa đi vừa nhỏ giọt nước.
Tắm rửa xong, cả người dễ chịu rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn trước.
Lâm Vu gửi cho Hàn Dịch Tâm một tin nhắn, nói cho chị ấy biết cô đêm nay không trở về.
Hàn Dịch Tâm cho gửi lại cho cô chữ: được
Tần Hành ngồi ở mép giường, giường lớn chấn động."Nhanh ngủ đi. Hơn mười một giờ rồi, ngày mai buổi sáng không phải muốn cùng bọn họ đi chơi phải không?"
Lâm Vu cất kỹ điện thoại, lẳng lặng mà nhìn anh."Khương Hiểu hẳn là tìm anh muốn đòi phí bản quyền.."
Tần Hành cười, "Đợi cậu ấy kết hôn, chúng ta mừng lớn cho cậu ấy." Anh xốc chăn nằm xuống.
Lâm Vu nằm ở một bên.
Giường lớn rất lớn, ở giữa cách một khoảng cách.
Đây là lần đầu tiên hai người chung giường chung chăn.
Tần Hành đưa tay tắt đèn, gian phòng lâm vào trong bóng tối.
Lâm Vu nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng hít thở của anh. Chỉ là cô chậm rãi phát hiện hô hấp của anh tựa hồ có chút nhanh.
"Dạ dày không thoải mái sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Tần Hành á một tiếng, "A Vu, anh khó chịu."
Lâm Vu vừa định động, anh đã dựa tới, toàn thân nóng hầm hập. Lâm Vu cảm giác được một cách rõ ràng cái loại nóng rực của Tần Hành.
Ngoài cửa sổ truyền đến ánh trăng soi, trong phòng quanh quẩn lấy ánh sáng nhàn nhạt, mê ly mà đa tình.
Tần Hành quen thuộc tìm được khóe miệng của cô, chậm rãi hôn lên. Tay của anh chậm rãi luồn vào bên trong áo choàng tắm của cô, áo choàng rộng rãi quả thực thuận lợi cho động tác của anh.
Khi anh nắm giữ cô, nhu hòa chậm rãi sờ, cả người cô run lên, tiếng nghẹn ngào bị anh nuốt vào.
"A Vu —— anh yêu em ——" anh nhẹ giọng nói, động tác trên tay không ngừng, làn da của cô vừa mềm lại trơn. Nụ hôn của anh kìm lòng không kìm được hướng xuống. Dáng người cô mảnh mai, bất quá chỗ nên mập lại mập khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Anh học y, hiểm nhiên hiểu rõ vô cùng kết cấu cơ thể người, lục phủ ngũ tạng cùng mạch máu, anh đều rõ ràng.
Hôn thật lâu, áo ngủ của cô trượt xuống, khăn tắm bên hông anh không biết đã đi đâu. Trong nháy mắt, anh đình chỉ động tác, thuận thế xoay người nằm xuống lại."A Vu, em thật ngọt."
Lâm Vu cắn răng, cô đã cảm nhận được lửa nóng của anh. Người học y làm sao lại không rõ ràng nó đại biểu cái gì?"Tần Hành, anh nếu muốn ——" dù sao là anh, cô cũng không cứng nhắc như vậy. Nữ sinh ký túc xá trò chuyện buổi đêm, cũng nói qua cái đề tài này. Các cậu ấy còn trêu ghẹo cô, Tần Hành dáng người tốt như vậy, cô liền không có một chút ý nghĩ gì sao?
"Không phải hiện tại." Tần Hành hôn khẽ một cái khóe miệng của anh, "Thuận theo tự nhiên. Ngủ đi ——" anh nhẹ nhàng đưa cô ôm vào trong ngực.
Lâm Vu đối cái kia hình xăm kia có hảo cảm, tay không kìm được liền muốn sờ.
Tần Hành một mặt bất đắc dĩ, "A Vu, tự chủ của anh có hạn."