Trong ấn tượng của Lâm Vu, Tần Hành luôn luôn tỉnh táo tự kiềm chế. Cô khó có thể tưởng tượng, Tần Hành sẽ hôn mình.
Khóe môi của anh lành lạnh, mềm mềm. Nụ hôn của anh ôn nhu mà dài dằng dặc, giống như ăn phải một món ăn ngon vậy.
Lâm Vu không nhúc nhích, hai tay không biết làm sao. Trái tim nhảy lên kịch liệt, hô hấp khó khăn.
"Tần ---- Hành ----" thanh âm của cô bị bao phủ bởi nụ hôn của anh.
"A Vu —— anh thích em!" Ánh mắt của anh mênh mông như sao trời, trong mắt lóe ra hào quang chói sáng.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại. Bên tai là âm thanh gió lay động lấy cỏ lau sào sạt, giống một bài ca dễ nghe.
Hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm, dựa vào cảm giác, anh từng chút từng chút dạy cho cô một bài học mới mẻ.
Kinh hỉ, vui vẻ.
Một nụ hôn kết thúc.
Mặt Lâm Vu một mảnh đỏ hồng, giống như ráng chiều rất câu người. Cô không dám nhìn anh, vì suy nghĩ đều loạn.
Tần Hành bộ dáng phục tùng mỉm cười, tay của anh chậm rãi trượt, cầm tay của cô. Phải! Anh thăm dò phi thường thành công.
"A Vu, chúng ta cứ như vậy, vĩnh viễn cùng nhau nhé."
"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta tìm một công việc ở bệnh viện."
"Em muốn ở lại chỗ này hoặc là về lại Tấn Thành đều được."
Lâm Vu rung động.
"Tần Hành, chúng ta bây giờ còn rất trẻ."
"Anh lúc mười tám tuổi đã định hướng cả đời rồi. A Vu, theo anh nhé."
Sắc mặt anh nghiêm túc trước nay chưa từng có.
"Em yên tâm! Mẹ anh em chưa gặp qua, bà ấy là người rất tốt, hai người về sau chắc chắn sẽ rất hòa thuận. Mà bà ấy lại rất thích em."
Lâm Vu quẫn bách. Đây là chuyện của bao lâu sau chứ!
"Bọn họ cũng đều biết, anh vì em mà học Y. Nếu em từ chối anh thì làm sao chúng ta có thể về gặp họ chứ." Anh lại ủy khuất.
Tâm tình Lâm Vu đang căng cứng chậm rãi buông lỏng.
Tần Hành yên lặng nhìn cô, "Hay là em thích Thẩm Nghi Hành?"
Nói xong, anh cười một cách bi thương, "Cũng đúng. Hai người quen biết nhiều năm, anh ta chiếu cố em như vậy. Em thích anh ta..."
"Nói bậy bạ gì đó! Em cùng anh Nghi Hành không phải là như anh nghĩ?" Lâm Vu vội vàng chặn lời anh.
"Em tặng cho anh ta khăn quàng cổ!" Ngữ khí Tần Hành nhẹ nhàng, "Nữ sinh tặng nam sinh khăn quàng cổ, em biết là có ý tứ gì không? Đại ý là em thích anh ta!"
Lâm Vu mở to hai mắt nhìn, "Em không có!"
Tần Hành truy vấn: "Vậy em có thích anh hay không?" Anh nắm chặt lấy tay của cô.
Lâm Vu yên lặng, não nhanh chóng suy nghĩ, nếu mình thanh minh luôn thì là chính mình là rơi vào cái bẫy của Tần Hành. Người này hôn cô xong về sau mới hỏi vấn đề như vậy! Lâm Vu vừa thẹn lại vừa giận, liếc anh một chút, quay người muốn rời đi.
Khóe miệng Tần Hành vẽ lên một nụ cười. "Em không nói anh cũng biết!"
Lâm Vu nhấp một khóe môi, "Tần Hành, đến cùng anh là tới tham gia hoạt động của câu lạc bộ, hay vẫn là —— "
"Vẫn là cái gì?" Anh ranh mãnh nhíu mày.
Lâm Vu đại khái là chưa từng thấy da mặt anh thật dày.
Cũng là trước kia anh có đôi khi ngây thơ như lúc học mầm non vậy.
Tần Hành nắm cả tay của cô, "Anh chính là muốn một cái danh phận, không phải bạn học của em, cũng không phải anh của em, mà là bạn trai của Lâm Vu, về sau là Lâm Vu tiên sinh." (Đoạn này mình không biết dịch sao)
Lông mi thật dài của Lâm Vu run rẩy, cô nhìn qua một mảnh cỏ lau đang trôi giạt theo gió. Ánh mắt của cô từ tan rã đến tập trung, chậm rãi chuyển qua trên mặt của anh.
Cô chậm rãi tươi cười, xán lạn như ánh nắng.
Tần Hành thất thần một lát, cô rất ít khi cười với anh như thế.
"A Vu, anh đã chờ rất lâu."
Lâm Vu nhẹ nhàng hô một hơi, "Tần Hành, em không nghĩ đến chuyện tìm bạn trai sớm như vậy, ít nhất cũng phải tốt nghiệp xong đại học."
Tốt nghiệp xong đại học! Tần Hành biết tư tưởng của cô bảo thủ, chỉ là không nghĩ tới cô lại có ý nghĩ như vậy. Cô đối với chuyện suy tính cho tương lai đúng thật là làm từng bước. Chẳng lẽ về sau còn muốn đi xem mắt?
Anh ôm cô đến trong ngực, "Anh đều biết. Anh thật may mắn vì gặp được em." Đáy lòng của anh không nói ra được mềm mại.
Lâm Vu kinh ngạc nói: "Chúng ta ở cùng một chỗ ——" cô thở ra một hơi, "Vẫn là giống như trước đây."
Tần Hành nhíu mày, "Em cho rằng sẽ có cái gì không giống nhau! Em nghĩ tiến thêm một bước?"
Lâm Vu: "..."
Tần Hành nói: "Yên tâm. Anh sẽ xử lý tốt." Như thế này cũng được không chỉ để anh xác định tâm tình, mà cũng để cô suy nghĩ thêm.
Cái người Lâm Vu có đôi khi anh muốn hung hăng trêu một chút! Nhưng anh không đành lòng, thế nhưng là cũng không có cách nào.
Một đường, anh đều nắm tay của cô, Lâm Vu mấy lần muốn tránh thoát, anh đều không cho.
Tần Hành: "Sau khi nắm tay một hồi anh mới biết. Ngón tay của em làm sao đẹp vậy?" Anh nắm vuốt đầu ngón tay của cô, mềm mềm một cách tinh thế.
Lâm Vu: "Giống mẹ đó."
Tần Hành cười.
Phía trước có người đi tới. Lâm Vu lần này tránh khỏi tay của anh.
"Anh Tần, Lâm Vu, hai người đều xem hết rồi sao?" Hai nữ sinh năm nhất, cầm trong tay gậy selfie.
Tần Hành gật đầu, "Cỏ lau bên kia đẹp không tệ, rất thích hợp để chụp ảnh."
"Ha! Chúng ta lại đó thử đi."
Tần Hành liếc nhìn thoáng qua Lâm Vu, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, anh mỉm cười, đi lên phía trước.
Hai người đi dạo hai giờ mới trở về phòng.
Dựa vào gian phòng, Tần Hành đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt rơi trên người Lâm Vu.
Lâm Vu hỏi: "Thế nào?"
Tần Hành yếu ớt nói: "Đột nhiên nghĩ đến hồi năm nhất, mùa hè kia đi đến nhà em chơi, ban đêm chúng ta ở nhà khách."
Lâm Vu rất nhanh cũng nghĩ đến. Lúc ấy nam sinh nói, về sau muốn cùng bạn gái ở chung một gian phòng.
Tần Hành cười hỏi nàng: "Ngày này còn xa sao?"
Lâm Vu trừng mắt liếc anh một cái, quét thẻ vào phòng.
Hắn thật sự là bị Tôn Dương kích thích không nhẹ.
Tần Hành trở về phòng, khóe miệng không nhịn được ý cười. Anh ngồi ở trên ghế sa lon, tư thái thanh thản. Mở điện thoại, tại vòng bạn bè up một hình ảnh —— một mảnh cỏ lau.
Không có cap gì cả.
Cách thời gian dài như vậy anh mới lần nữa lại xuất hiện trên vòng bạn bè ở Wechat.
Trong lúc nhất thời, đông đảo bạn bè tới thăm hỏi.
Chỉ có mẹ Tần nói trúng tim đen mà hỏi thăm: "Ảnh chụp rất đẹp, bất quá con không có tâm tình gì mà thưởng thức cái đẹp! Con trai, cùng bạn gái đi xem cỏ lau à?"
Mẹ Tần bình thường xem không ít phim truyền hình, tỉnh đài hàng năm mua phim truyền hình để phát, bà đều muốn tham gia chọn mua, cho nên, bà vẫn như cũ có thể đuổi theo trào lưu, tư tưởng cũng rất theo kịp thời. Tuổi trẻ sáo lộ, bà nhìn cái là hiểu, con trai mình có gì đó lạ lạ.
Tần Hành trả lời: 【 mỉm cười 】
Bà Tần: Ăn tết mang bạn gái về nhà!
Tần Hành: 【 mỉm cười 】
Không bao lâu, Khuất Thần gọi điện thoại tới. Trong vòng một hai năm, bọn họ một mực duy trì liên hệ, mặc dù số lần cũng không nhiều.
Anh ta trực tiếp hỏi: Lâm Vu đồng ý cậu rồi?
Tần Hành yên lặng nói ra: Tớ cùng cô ấy sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian.
Khuất Thần cười: Dừng lại! Năm ngoái nghỉ hè cũng không biết ai gầy hốc hác đi! Cậu cũng không dễ dàng! Chúc mừng nhaa! Ăn tết tớ trở về, đến lúc đó chúng ta hẹn một chút.
Tần Hành: Tốt.
Khuất Thần: Tớ có thể nói cho Đình Đình không?
Tần Hành: Không có gì không thể nói.
Khuất Thần cười một tiếng, "Hi vọng cô ấy có thể từ bỏ. May mắn tớ là nam sinh, nếu tớ cũng là nữ sinh, hai nữ tranh một nam, giữa chúng ta không chừng còn xảy ra thảm án đấy."
Tần Hành đứng trên ban công, ngoài cửa sổ là tiếng gió, "Gần đây thế nào?"
Khuất Thần: "Như cũ." Anh ở nước ngoài học tập cũng được, năng lực giao tiếp mạnh, đại khái về sau về nước có thể làm đối ngoại cho một công ry quảng cáo.
Hai người hàn huyên một hồi, mới cúp điện thoại.
Lâm Vu trở về tranh thủ thời gian rửa mặt, trên mặt cô ướt sũng, cô chậm rãi tỉnh táo lại.
Tình cảm thật sự là một chuyện không dễ khống chế.
Cô nhìn mình trong gương, miệng đỏ, có chút sưng lên.
Người kia thật sự là!
May mắn, lúc này Trình Trình đang ngủ không có chú ý tới cô. Không thì cô giải thích thế nào?
Phía ngoài đất trống hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, đống lửa cũng đã nhóm. Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ bãi đất.
Mọi người lục đục, các nam sinh không biết từ nơi nào mang đến hai két bia.
Các nữ sinh vây quanh lò nướng, bận trước bận sau, hiền lành lại ôn nhu.
Lâm Vu nướng hai cái chân gà, mỗi một lần vừa bưng ra, trong nháy mắt mọi người quét sạch sành sanh.
Về sau các nữ sinh tới thay cô, cô mới trở lại trước bàn ăn, vừa vặn ngồi bên trái Tần Hành.
Tần Hành đang trò chuyện với một nam sinh năm hai về việc gần đây Thụy Sĩ vừa mới nghiên cứu ra thuốc trị liệu ung thư.
"Lâm Vu, đến làm tí bia đi."
"Tớ không uống."
"Không sao, sẽ không say." Nam sinh năm nhất nhiệt tình đổ cho cô nửa chén.
Lâm Vu kiên trì nhận lấy, cầm cốc ở trong tay, không hề động.
Đúng lúc này, Tần Hành đưa một cốc nước đến cho cô, cầm bia trong tay cô đi.
Lâm Vu: "..."
Tần Hành đè ép thanh âm, "Em luôn thích nhận đồ của người khác nhờ."
Cô cái gì mà thích nhận chứ?
Tần Hành hừ một tiếng, "Hồi xưa mới vào trường! Em đã nhận cái tờ giấy quảng cáo phá thai kia kìa."
Lâm Vu cắn răng, "Trí nhớ anh thật tốt." Lúc ấy cô thực sự lúng túng, chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.
Tần Hành đem đồ ăn trước mặt mình đưa cho cô.
Hai người nhìn nhau.
May mắn không ai phát hiện.
Đống lửa cháy hừng hực, soi sáng bóng đêm. Có người mượn được một chiếc guitar.
Ban đêm vang lên một khúc ca thực sự dễ nghe.
Bữa tối kết thúc, mọi người ngồi vây quanh bên đống lửa. Bầu không khí vui vẻ, có người đề nghị chơi trò chơi, phiên bản cải tiến của "Đánh trống truyền hoa". Bạn học gảy đàn guitar một bài gì đó bất kì, mọi người thì sẽ truyền hoa, khi nào bản guitar dừng lại thì người đang cầm bông hoa phải chọn biểu diễn một tiết mục hoặc là trả lời câu hỏi.
Lần thứ nhất, hoa ở trong tay một chị gái năm hai, chị ấy chọn hát một bài ca.
Lần thứ hai, không biết có phải tay guitar cố ý, hoa dừng ở trên tay Lâm Vu, âm nhạc im bặt dừng lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía cô, đáy mắt tràn đầy hiếu kì.
Nam sinh nhiệt tình: "Đặt câu hỏi đi, vấn đề rất đơn giản."
Lâm Vu nghĩ nghĩ, đồng ý.
"Tớ đã xem qua cuộc phỏng vấn của cậu, cậu đã nói muốn cảm ơn một người, đó là ai?"
Bầu trời đêm tô điểm đầy sao.
Tất cả mọi người an tĩnh lại. Lâm Vu là người được chú ý trong đám học sinh năm nhất, tất cả mọi người đặc biệt muốn biết đáp án.
Ngay cả Tần Hành cũng nhìn sang.
Hàn Dịch Tâm nghiêng đầu, "Là Thẩm Nghi Hành?"
Khóe miệng Tần Hành mím mỉm cười.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người cô, tìm tòi nghiên cứu.
Sắc mặt Lâm Vu nhu hòa, "Là cha tớ." Lời của cô mang theo vài phần bi thương không dễ thấy. Từ trước, các bạn học đều biết cô không có cha.
Cô học giỏi, giáo viên thường khen cô, để mọi người noi theo.
Có đôi khi, cô cũng sẽ nghe được lời như vầy. "Cậu xem Lâm Vu không có cha, phấn đấu học tập tốt như thế! Ba mẹ đối xử với con tốt như vậy mà điểm như này à?"
"Cha cậu?" Có người nghi hoặc.
Tần Hành đứng dậy, đi đến bên cạnh cô.
Lâm Vu cười một tiếng, khóe miệng khô khốc, "Cha tớ cũng là học sinh của trường này."
Lần này Tần Hành kinh hãi.
"Thật sao?" Có người kinh ngạc. "Là khóa nào thế?"
"Khóa XX."
"Vậy chú ấy hiện tại —— "
Sắc mặt Lâm Vu rất bình tĩnh, ngữ khí cũng dị thường nhẹ nhõm, "Tớ chưa sinh ra thì cha tớ liền qua đời, cho nên tớ muốn đến đây học."
Đây thật là một chuyện bi thương.
"Thật xin lỗi!" Nam sinh đặt câu hỏi ngượng ngùng nắm tóc.
Lâm Vu: "Không có gì."
Một khúc nhạc dạo ngắn về sau, mọi người lại náo nhiệt lên.
Đúng vào lúc này, hai nữ sinh đột nhiên bưng lấy bánh ngọt ra.
"Chúc sinh nhật vui vẻ!"
"Anh Tần, sinh nhật vui vẻ!"
Tần Hành cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn về hướng Hàn Dịch Tâm.
Hàn Dịch Tâm cười nhẹ, "Trưởng câu lạc bộ, sinh nhật vui vẻ!"
Yết hầu trên dưới của Tần Hành giật giật, "Cảm ơn mọi người!"
"Ước đi!"
Tần Hành bật cười, "Vậy liền hi vọng mọi người vĩnh viễn hạnh phúc!" Nói xong anh thổi tắt ngọn nến.
Sinh nhật mười chín tuổi, có cô bồi bạn, thật tốt.
Mọi người bắt đầu cười vang.
Đêm nay, mọi người tùy ý buông lỏng chính mình, trộm đến kiếp phù du nửa ngày nhàn.
Đêm dần khuya, mọi người lục tục ngo ngoe đi về nghỉ.
Tần Hành cùng Lâm Vu trở về phòng.
Trình Trình một mặt hưng phấn, "Lâm Vu, làm sao cậu không sớm một chút nói cho tớ hôm nay là sinh nhật của anh Tần? Nếu biết tớ có thể chuẩn bị cho anh ấy một phần quà nhỏ rồi."
Lâm Vu: "Tớ cũng không nghĩ tới."
"Cậu thấy không, anh Tần thật sự rất quý hiếm."
Lâm Vu đang suy nghĩ làm sao đem quà tặng anh. Sớm biết vậy buổi chiều tại bụi cỏ lau liền đem tặng cho rồi. Cô nhìn giờ, đã hơn mười một giờ. Lúc này còn đi tìm anh sao?
"Lâm Vu —— "
Lâm Vu sửng sốt, "Tớ đi ra ngoài một chút."
Trình Trình một mặt mộng.
Ví tiền được đóng gói trong một cái hộp xinh đẹp, Lâm Vu một mực cẩn thận từng li từng tí bọc, vẫn là giống như lúc đầu.
Lâm Vu đi vào trước phòng của anh, cô đưa tay gõ cửa một cái.
Tần Hành đi tới cửa, thuận miệng hỏi một tiếng, "Ai đó?"
Tần Hành nếu nghe giọng cô mà không nhận ra thì thật sự khó hiểu. Anh mở cửa, mặc trên người một cái sweater.
"Vào đi." Giọng Tần Hành trầm ổn.
Lâm Vu cúi đầu, đi vào.
Cửa phía sau đóng lại, khóa cửa răng rắc một tiếng.
Gian phòng này là phòng một người ở, chỉ có một giường đôi. Anh đang muốn tắm rửa, quần áo đều bày ở mép giường.
Tần Hành một mực nhìn qua cô.
Lâm Vu giương mắt nhìn anh, vươn tay, "Sinh nhật vui vẻ!"
Tần Hành từ lúc xế chiều cùng cô hôn đều cảm thấy có chút lâng lâng, vừa mới mở cửa một cái, anh càng thêm cảm thấy không chân thực.
Cái này không giống phong cách cuae Lâm Vu.
"Là cái gì vậy?" Anh khắc chế sự kích động của mình.
Lâm Vu: "Ví tiền."
Ngón tay thon dài của Tần Hành mở ra hộp ra, thấy được cái ví tiền. "Anh rất thích." Anh nói.
Lâm Vu vội vàng nói, "Anh thích là tốt. Em đi về trước." Ban đêm, khách sạn tĩnh mịch, giường đôi, chỗ nào cũng thấy mập mờ, thật không thích hợp với hai người vừa xác định môi quan hệ như bọn họ.
Tần Hành ngậm lấy ý cười, giữ chặt cô, "A Vu, cám ơn em."
Lâm Vu không nói chuyện.
Tần Hành cười nói: "Làm sao bây giờ! Anh lại muốn hôn em!"
Lúc này, gian phòng đèn không có toàn mở ra, tia sáng yếu ớt.
Hai con ngươi Tần Hành vừa đen vừa sáng, cúi đầu nhìn chăm chú tầm mắt của cô, "A Vu, em chừng nào thì thích anh?"
Lâm Vu lại một lần nữa muốn nổ tung, cô không bao giờ nghĩ tới, Tần Hành sẽ còn ngây thơ hỏi thẳng vấn đề này!
Tần Hành từ trên cao nhìn qua coi, cô có cho anh đáp án hay không cũng không sao cả. Anh nhẹ giọng lẩm bẩm: "A Vu, thật muốn cắn em một miếng."