Lâm Vu đem nước khoáng đưa cho hắn, hắn vừa mới tập luyện nhiều, nói nhiều như vậy mà một ngụm nước đều không có uống.
Đáy mắt Tần Hành hiện lên một tia mừng rỡ, một chai nước trong nháy mắt dập tắt cơn nóng của bản thân. A! Cô ấy vẫn là thật quan tâm mình sao.
"Lâm Vu, cậu là tới khuyên tớ trở về?"
Lâm Vu nhẹ nhàng tựa trên lan can, con mắt nhìn lên bầu trời phương xa, cuối trời từng đám mây giống như ngọn lửa tiên diễm mà mỹ lệ.
"Nếu như không thích cũng không cần miễn cưỡng chính mình."
Tần Hành rất kinh ngạc, cô như vậy vậy mà có thể khuyên thế sao?
"Vậy còn cậu? Cậu vì cái gì mà không cự tuyệt?"
Lấy tính tình của cô căn bản sẽ không tham gia dạng hoạt động này. Lâm Vu nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn, "Đại khái này lại là lần đầu tiên biểu diễn. Mà tớ phải ủng hộ công việc của ban trưởng cùng Khương Hiểu."
Cô cười cười.
Thời gian tập luyện cô vẫn có thể gạt ra.
Tần Hành mím mím khóe miệng, "Đến cùng ai muốn diễn kịch? Đại hợp xướng không phải là tốt sao?"
Lâm Vu thanh âm êm dịu, "Đã báo lên, không đổi được rồi."
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, hai người câu được câu không cùng nói chuyện. Người ta phải ở chung với nhau mới có thể chậm rãi hiểu được đối phương.
Lâm Vu hỏi: "Chó nhà cậu là giống gì?"
Tần Hành: "Samoyed, tính cách rất dịu dàng ngoan ngoãn. Cậu giống như rất thích chó mèo nhỉ."
Lâm Vu gật gật đầu, "Khi còn bé tớ rất thích nuôi động vật."
Về sau khi nhìn thú cưng của mình bị giết thịt, tính trẻ con của cô lập tức liền không còn.
Tần Hành: "Nuôi cái gì?"
Lâm Vu liếc hắn một chút, "Rất nhiều. Gà vịt ngỗng, còn có heo."
Tần Hành cười, "Thế giới động vật sao. Tớ cũng từng nuôi gà con."
"Sau đó thì sao?"
Tần Hành sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Lúc chơi với nó người tớ bị dính phân."
Lâm Vu cố nén cười.
Tần Hành hừ một tiếng, "Cho nên không nuôi nữa."
Trong phòng, mọi người riêng phần mình tỉnh táo lại.
Tưởng Nam bực bội mở miệng: "Nếu không thì chúng ta cùng lão sư nói thay đổi tiết mục? Lấy trạng thái hiện này, kỷ niệm ngày thành lập trường mất mặt chết mất."
Tống Dật Minh biểu lộ nghiêm túc, "Ngay từ đầu đã quyết định diễn kịch thì không được hối hận. Bất kể như thế nào, chúng ta cố gắng hết sức mới là quan trọng nhất."
"Nhưng bây giờ người không có? Làm sao diễn? Tần Hành có cá tính như vậy, cậu ta không diễn, ai có thể quản được cậu ấy!"
Tưởng Nam cũng tức giận, "Tớ không muốn đem thời gian lãng phí ở nơi này mà."
Sắc mặt Chu Nhất Nghiên cùng Thẩm Nghi Đình cũng không tốt.
Khương Hiểu nghĩ nghĩ: "Nếu không thay người diễn đi?"
"Làm sao đổi được? Cả đám đều muốn diễn nữ chính!"
Tưởng Nam không lựa lời mà nói.
Khương Hiểu trầm ngâm nói: "Kỳ thật tớ cảm thấy Lâm Vu càng thích hợp với vai Lưu Lan Chi. Dung mạo của cậu ấy ôn nhu, hẳn là rất thích hợp cổ trang."
Chu Nhất Nghiên trừng mắt nhìn cô, "Khương Hiểu, cậu là cảm thấy tớ cùng Thẩm Nghi Đình diễn rất chênh lệch?"
Khương Hiểu: "Nhưng bây giờ hai người các cậu cũng không nguyện ý từ bỏ, Tần Hành lại tức giận."
Chu Nhất Nghiên: "Cậu cho rằng để Lâm Vu diễn Lưu Lan Chi, Tần Hành liền sẽ trở về?"
Khương Hiểu thuận miệng nói một câu, "Rất có khả năng này."
Sắc mặt Chu Nhất Nghiên tái xanh, "Khương Hiểu cậu có phải hay không đối với tớ có thành kiến? Vì cái gì luôn nhằm vào tớ?"
Cô ta dùng sức đẩy Khương Hiểu, tức giận đi ra ngoài.
Khương Hiểu trở tay không kịp, eo hung hăng đụng vào trên bàn, đau đến nỗi hít vào một hơi.
Tưởng Nam bị dọa, vội vàng đỡ lấy cánh tay của cô, "Cậu có sao không?"
Khương Hiểu cắn răng lắc đầu, chậm rãi nhẫn qua trận đau nhức kia.
"Chu Nhất Nghiên —— "
Tưởng Nam: "Được rồi! Để cậu ta bình tĩnh một chút. Chuyện không liên quan tới cậu, cô ta là đem tức giận đối với Tần Hành chuyển lên người cậu thôi."
Khương Hiểu dở khóc dở cười.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Vu cùng Tần Hành lại trở về, phòng tĩnh mịch có chút đáng sợ.
Mọi người thấy Tần Hành, sắc mặt vui mừng nhưng liền sợ hắn phủi tay không làm.
Tống Dật Minh nói, "Vậy hôm nay không tập nữa, mọi người đi về nghỉ trước đi. Ngày mai chúng ta lại thương lượng chút rồi chọn ra."
Lâm Vu đi đến cạnh Khương Hiểu, "Thế nào?"
Tiêu Vi một mặt không cao hứng, "Chu Nhất Nghiên đẩy Khương Hiểu đụng eo vào bàn."
Lâm Vu cau mày, "Tớ với cậu đi phòng y tế thử xem."
Khương Hiểu lắc đầu, "Không có chuyện gì đâu."
Lâm Vu rất nhanh nghĩ tới điều gì, "Kỳ thật còn có một cái biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Thế vai."
Mọi người lấy làm kỳ dị nhìn qua cô, Lâm Vu từng chữ từng chữ rõ ràng nói ra: "Tớ khi còn bé xem qua mấy tập của «Bạch nương tử truyền kỳ», người diễn vai Hứa Tiên ( chắc là nhân vật nam) là một nữ diễn viên."
TV nhà cô không xịn, tín hiệu vùng núi cũng không tốt nên chi xem lác đác có mấy tập.
"Khi còn bé tớ cùng chị họ xem với nhau rồi."
Tiêu Vi một mặt quẫn bách, "Chúng tớ cầm ga giường khoác lên người giả làm Bạch nương tử."
Sắc mặt Khương Hiểu dần dần khá hơn một chút, cô hiểu ý của Lâm Vu.
"Thẩm Nghi Đình cùng Chu Nhất Nghiên diễn nam nữ chính."
Khóe miệng Lâm Vu nổi ý cười nhợt nhạt, cô gật gật đầu.
Khương Hiểu cũng cười, "Bất quá ——" cô nhìn về phía Tần Hành, "Tần Hành đều đã tham gia, cũng không thể rời khỏi được."
Tần Hành nhìn thấy đáy mắt Khương Hiểu hiện lên ý giảo hoạt, "Cậu có ý gì?"
Ánh mắt Lâm Vu di chuyển, trong nháy mắt liền hiểu, cô ôm lấy khóe miệng nhàn nhạt cười.
Khương Hiểu muốn nói lại thôi, "Bà mối vẫn chưa có người nào diễn đâu?"
Tần Hành hung ác nói: "Cậu đừng có mà mơ!"
Đám người không nín được cười lên ha hả.
Đèn chân không sáng loáng, người cả phòng đang cười, nháo loạn.
"Tần Hành, nhờ cậu rồi!"
"Ban trưởng, cậu khuyên vậu ý một chút đi!"
Tống Dật Minh nắm tóc, tôi nào dám khuyên chứ. Để Tần Hành đến diễn vai bà mối, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy không có khả năng.
"Lâm Vu, cậu khuyên đi!"
Tất cả mọi người nhìn Lâm Vu, biết cô cùng Tần Hành có quan hệ không tầm thường. Hai người nhìn mập mờ, lại là học bá của khoa khoa học tự nhiên.
Tần Hành cũng liễm liễm thần sắc, nhìn xem Lâm Vu sẽ nói cái gì.
Con mắt Lâm Vu lóe sáng, "Nếu như Tần Hành diễn bà mối, nhất định là bà mối đẹp trai nhất."
Tần Hành mặt cứng, thẳng tắp nhìn cô.
Tiếng cười cởi mở truyền khắp cả gian phòng.
Ánh mắt Thẩm Nghi Đình nhìn tới lui ở trên hai người họ, sắc mặt của cô tự nhiên.
Trên đường trở về, Thẩm Nghi Đình cùng Tần Hành đi song song.
Thẩm Nghi Đình cắn góc môi, trong ấn tượng của cô hắn là thiếu niên cao ngạo, hắn từng chút từng chút biến hóa, để cô cảm thấy có chút lạ lẫm.
"Nếu như cậu không muốn diễn, tớ không diễn Lưu Lan Chi nữa, cậu cùng Chu Nhất Nghiên diễn đi."
Hai con ngươi Tần Hành bình tĩnh, "Như bây giờ là rất tốt rồi. Bà mối là vai phụ, ai diễn đều không quan trọng."
Thẩm Nghi Đình: "Tần Hành, tớ quyết định, học kỳ sau, tớ vẫn là tuyển vào ban khoa học tự nhiên. Tớ sẽ cố gắng."
Tần Hành: "Sẽ rất vất vả đấy."
Thẩm Nghi Đình cười, "Không thử một chút làm sao biết? Lại nói, có các cậu nữa mà."
Chỉ cần thế, bọn họ mới có thể tiếp tục cùng học tập chung.
Tần Hành nhìn nụ cười trên mặt cô, không nói cái gì.
Lâm Vu nói "thế vai" biểu diễn ngoài ý muốn rất được mọi người chờ mong. Mọi người nghe nói Tần Hành muốn biểu diễn bà mối, các nam sinh đều nháo nhào lên, nhiệt liệt ủng hộ. Khuất Thần ôm lấy vai của hắn, "Hôm qua tớ không ở lại, các cậu liền cho tớ tới một vai thay máu nha."
Tần Hành ghét bỏ đẩy hắn ra, "Bỏ tay ra."
Khuất Thần cười hì hì: "Vẫn là do ai đó yêu cầu. Tần Hành cậu liền đáp ứng nhỉ."
Tần Hành: "Không phải."
Khuất Thần: "Tần Hành, cậu khẳng định sẽ đáp ứng mà."
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tần Hành: "Nằm mơ."
Quả nhiên, sáng sớm, Khương Hiểu đối với hắn bắt đầu du thuyết.
"Cậu không thể làm thế được."
"Ai nha, nhân vật bà mối này rất tốt."
Ngay cả Tôn Dương đều đến đứng bên Khương Hiểu, "Phim truyền hình có rất nhiều nam minh tinh đều có thế vai."
Tần Hành hỏi lại: "Thế tại sao cậu không đi diễn?"
Tôn Dương một mặt ủy khuất: "Tớ không được đẹp trai như cậu."
Tần Hành: "..."
Chuông vào học vang lên, bởi vì là tiết toán số nên mọi người chuẩn bị nhanh hơn.
Trương Cần trên bục giảng nói, "Chúng ta nói một chút, định lý cơ bản mặt phẳng vectơ. Mã Nhi đọc đi."
Mã Nhi đã đọc xong.
"Không sai. Nhớ kỹ lắm. Xem mộ số ví dụ mẫu nào."
Một tiết trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Trương Cần trước khi đi còn nói thêm, "Tập luyện tiết mục kĩ vào nhé, tan học chú ý an toàn. Mặt khác tại tập ở phòng thì nhớ chú ý âm thanh, đừng làm ảnh hưởng đến người khác. Trọng yếu nhất chính là, đừng ảnh hưởng đến học tập. Kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, tháng tư thi giữa kỳ."
"A ——" lớp học lại là một trận kêu rên.
Lâm Vu còn đang chép bài. Lúc này Thẩm Nghi Hành đột nhiên lại đến phòng học lớp 2. Có người nhìn thấy hắn, lớn tiếng reo lên: "Thẩm Nghi Đình, anh cậu tới tìm cậu."
Thẩm Nghi Đình đi ra ngoài, "Anh! Anh khẳng định không phải tìm em? Nói đi, tìm Lâm Vu có chuyện gì?"
Sắc mặt Thẩm Nghi Hành khẩn trương, "Mẹ của Lâm Vu đột nhiên bị xỉu, đã đưa đến bệnh viện rồi."
Thẩm Nghi Đình cũng thu hồi ý cười, "Vậy để em đi gọi cậu ấy."
"Xe ở cửa trường học, để con bé thu dọn đồ một chút, ba sẽ đưa chúng ta đi."
Khương Hiểu nghiêng đầu, "Anh Nghi Hành tới tìm cậu."
Lâm Vu ngẩng đầu nhìn một cái. Tần Hành ngồi đằng sau, tự nhiên cũng nhìn theo cô. Không bao lâu, Thẩm Nghi Đình đi tới, cô cau mày, "Lâm Vu, có chút việc gấp."
Lâm Vu hơi lăng, "Được."
Cô đi theo Thẩm Nghi Đình đến hành lang.
Lâm Vu hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Nghi Đình nhìn qua cô, "Vừa mới nãy anh tới tìm tớ, mẹ cậu bây giờ đang ở trong bệnh viện rồi."
Sắc mặt Lâm Vu trong nháy mắt liền thay đổi, đáy mắt tràn đầy bối rối, sợ hãi, "Mẹ tớ thế nào?"
Thẩm Nghi Đình lắc đầu, "Cụ thể thì tớ còn không biết. Cậu tranh thủ thời gian thu dọn một chút đồ vật, xe đang chờ ở cửa trường học rồi."
Lâm Vu nắm chặt tay, cố nén chính mình không đi lung tung
.Rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào kinh động đến cả Thẩm gia. Lâm Vu đi xin Trương Cần nghỉ, Trương Cần lo âu nhìn cô.
"Đừng lo lắng, có gì cần gọi điện thoại cho tôi."
"Cám ơn Trương lão sư."
Trương Cần từ trong rút ra mấy tờ tiền mặt, "Cầm lấy đi."
"Em không thể nhận."
Lâm Vu kiên quyết lắc đầu.
Trương Cần thở dài, "Vậy được, em về trước đi."
Cô trở về ban, bắt đầu thu dọn cặp sách. Tất cả mọi người rất lo lắng nhìn cô. Tần Hành gặp thấy dáng vẻ cô thất hồn lạc phách, hô một tiếng tên cô.
Lâm Vu nuốt một cái yết hầu, lời nói run rẩy, "Trong nhà của tớ có chút việc, muốn xin nghỉ mấy ngày."
Tần Hành hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"
Lâm Vu mím khóe miệng, "Còn không biết. Có khả năng tớ không thể tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường được."
Cô đeo balo trên lưng đi ra khỏi phòng học, bóng lưng tràn đầy đìu hiu.
Tần Hành đứng dậy.
Tôn Dương hỏi: "Cậu làm gì? Bắt đầu học rồi đấy."
Tần Hành: "Thầy giáo hỏi thì bảo tớ đau bụng, về nhà nghỉ ngơi."
Lâm Vu trở về ký túc xá, từ trong ngăn tủ xuất ra túi tiền, trong này có 1500 khối tiền, có tiền thưởng nữa nên cô tiết kiệm được chút ít. Cô biết mỗi lần mẹ sinh bệnh, đều phải tốn bên trên một số tiền lớn, chút tiền ấy căn bản không đủ. Đến lầu dưới ký túc xá, Lâm Vu ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Hành.
Tần Hành thần sắc khẩn trương, "Cậu về kiểu gì?"
Lâm Vu: "Anh Nghi Hành giúp tớ trở về."
Tần Hành: "Tớ đưa cậu ra ngoài."
Chuông vào học tiếng vang lên.
Lâm Vu thúc giục nói: "Câhu nhanh đi về lớp đi."
Tần Hành không để ý, "Tớ nghỉ một tiết không ảnh hưởng gì. Ai, cậu đừng lo lắng. Hiện tại y học phát đạt, mẹ cậu sẽ không có chuyện gì đâu."
Lâm Vu nhẹ nhàng lên tiếng.
Một đường đến cửa trường học. Cô nhìn thấy xe của Thẩm gia, "Tớ đi đây."
Tần Hành gật đầu.
Lâm Vu mím mím khóe miệng, lời gì cũng nói không ra.
Tần Hành thở ra một hơi, "Lâm Vu, có gì cần nói, có thể gọi điện thoại, Khương Hiểu, Tôn Dương, tớ, đều có thể."