Duật Vân bước ra từ phía trong phòng tắm, trên tay vẫn còn cầm theo chổi lau nhà.
Y có khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét khuôn cằm rắn rỏi, nhưng trên người lại là bộ đồ ngủ hình gấu màu hồng.
"Tôi là Tống Dật."
Tống Dật nói, rồi đặt cốc nước của Alain và túi đồ ăn của mình lên bàn, đoạn tiến đến muốn giúp Duật Vân một tay.
Cậu chàng mỉm cười, xua tay:
"Việc nhỏ mà."
Alain không đồng ý, cậu bạn từ phòng tắm lôi ra thêm một cái giẻ lau và một cái chổi:
"Còn ở với nhau lâu dài mà, mỗi người làm một việc không tốn nhiêu thời gian đâu. Chào cậu, tớ là Alain, sau này phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rổi."
Duật Vân cũng không thể từ chối được nữa, nhưng y cũng đã dọn gần xong phòng ngoài:
"Chỉ còn hai phòng ngủ và phòng tắm bên trong, hai bạn vào cất đồ trước rồi dọn dẹp cũng không muộn đâu."
"Được." Tống Dật cùng Alain đáp.
Duật Vân nói thêm:
"Phòng và giường đều theo bảng xếp hạng. Tống Dật, bạn ở phòng bên trái cùng với đàn anh."
"A. Cam on cau." Tong Dat gat ดลื่น.
Alain vốn là người hướng ngoại, ở cùng người hoàn toàn xa lạ cũng không hề gì. Huống chi Phill nổi tiếng là bệnh sạch sẽ, tuy Duật Vần có vẻ cũng rất kĩ tính, nhưng ít ra sẽ không xét nét như người kia.
"Tống Dật, thời gian sắp tới có vẻ khó khăn rồi." Cậu bạn gửi ánh nhìn đầy thông cảm cho Tống Dật.
Tống Dật cũng đã dự liệu trước điều này nên không quá khó chấp nhận. Cậu trước kia còn từng ở chung với người
an cap thanh qua nghien clu cia minh.
Nhưng Phill thì khác, anh ta có tình cảm với Raimond.
Tổng Dật tin tưởng Raimond. Tuyệt đối.
Cậu cũng biết Phill là người có giới hạn riêng của bản thân, vì anh ta là Omega, cũng là nhị hoàng tử của đế quốc này.
Tống Dật mang theo cảm xúc lẫn lộn mà mở cửa phòng. Duật Vân chưa kịp dọn phòng ngủ, nhân viên tòà nhà cũng chỉ quét dọn sơ qua nên vẫn còn một tầng bụi mỏng.
Cậu đeo khẩu trang, chậm rãi mà lau dọn. Từ bàn học ở cạnh giường, cho đến giường ngủ đơn của mình, Tống Dật tiện tay lau qua giường của Phill. Đến lúc xong việc đã là giờ ăn trưa, cậu nhanh chóng thay đồ rồi cùng Alain và Duật Vân đi bộ đến căn tin.
"Không biết căn tin trường có làm đồ ăn dở tệ như khu căn tin lúc mình thi khảo sát không? Tớ phát khiếp cái món thịt xào măng vừa nguội vừa chua đấy."
Alain kể lại mà vẫn thấy run rẩy cả người.
"Tôi từng ăn ở đây vài lần rồi. Đồ ăn cũng tạm ổn." Duật Vân nói.
Tống Dật gật đầu:
"Nếu ăn không hợp thì có thể tự nấu ăn, khu bếp trong phòng cũng khá đầy đủ. Nếu mọi người không chê thì tối nay tôi mời mọi người một bữa."
Alain vui vẻ đồng ý:
"Chê thế nào được, phải ăn để lấy vía thi tốt của cậu ngay và luôn chứ."
Duật Vần cũng cười:
"Thế để tôi giúp bạn rửa bát."
Alain gật đầu phụ hoạ.
Ba người nhanh nhẹn lấy thức ăn vào khay rồi chọn một bàn ăn còn khá nhiều chỗ mà ngồi xuống. Đồ ăn tuy có hơi nguội, nhưng không đến nỗi quá tệ. Họ chậm rãi dùng bữa, thi thoảng lại kể cho nhau nghe về kinh nghiệm trong cuộc thi vừa qua. Tống Dật có thành tích đứng đầu, nhưng buổi thi chung với khoa chỉ huy lại vắng mặt nên để lại khá nhiều nghi vẫn. Duật Vân không phải người nhiều chuyện, nhưng cũng đã nghe qua không ít lời đồn
dai.
Cho đến khi tận mắt được chứng kiến Tống Dật, lại cùng cậu thảo luận các vấn đề chưa rõ, y mới hiểu rõ tại sao giáo sư Trang lại bảo vệ Tống Dật đến như vậy. Nghe đồn đến thời điểm hiện tại, ông vẫn còn giận bên phòng khảo thí vì sơ suất trong công tác thi cử.
Tống Dật biết bản thân thực ra cũng là người may mắn, cậu đến từ nơi không có tinh thần lực, tất cả những đột phá về khoa học kỹ thuật đều dựa vào đầu óc của con người. Nên cậu không quá phụ thuộc vào tinh thần lực như người sinh ra và lớn lên ở đây. Mặt khác, từ nhỏ Tống Dật đã hay mơ về những kiến thức kì lạ, sau khi đến đây mới biết đấy toàn bộ là tri thức của thế giới này.
Raimond thời còn đi học vẫn luôn đứng đầu, kiến thức kỹ thuật của anh cũng không tồi. Phải nói Tống Dật học được của anh không phải mười thì cũng đến chín phần.
Alain thấy Tống Dật tự dưng im lặng, đang định trêu chọc cậu thì tầm mắt bị kéo về phía cửa phòng ăn.
Không chỉ mình cậu bạn, mà gần như là toàn bộ người trong phòng ăn cũng dừng hành động của mình lại.
"Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử."
"Không ngờ lúc còn sống có thể thấy họ đến đây dùng bữa."
"Mẹ, tưởng đó giờ hai người này vẫn đánh nhau cơ mà."
"Ai biết được, thấy Alpha ở giữa không? Không chừng là đang tranh nhau đấy."
Giữa âm thanh bàn tán sôi nổi, đủ chủ đề táo bạo thì một giọng nói trầm thấp vang lên cắt ngang bầu không khí kì dị này: