Anatole không thích kéo đàn, cũng không thích chốn đồng người, nhưng hắn vẫn làm vậy trong suốt bảy năm. Từ ngày đủ sức cầm cây đàn cho đến khi được hoàng đế nhận về.
"Mẹ, người mẹ tìm đến rồi."
"Tại sao con đập vỡ đàn."
Hắn nhìn người phụ nữ trước mắt, cố nén lại tiếng thở dài.
"Tại sao lại bắt con đàn?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của mẹ hẳn thoáng lộ nét cười, bàn tay đặt trên ghế khẽ gõ theo nhịp nhạc.
"Thời cha con là hoàng tử, ngài rất thích âm nhạc. Lúc ta mang thai con, ngài sẽ ngồi cả ngày trong phòng nhạc để đàn và soạn nhạc cho con cùng ta nghe. Con nói xem, ngài nghe thấy con đàn bài mình soạn...
"Ông ta vừa đến tìm tôi sáng nay. Con của hoàng hậu đau bệnh từ nhỏ, nên mang tôi về bồi dưỡng." Hắn lạnh lùng nói, không đợi lời hồi đáp của mẹ mình liền rời đi.
Anatole cùng mẹ vào cung trong đêm hôm ấy, như biến mất hoàn toàn khỏi phố Mint. Hắn lấy tên mới, nhận bồi dưỡng của hoàng gia, trên danh nghĩa là con trai của hoàng hậu vì bệnh tật bẩm sinh nên đưa về vùng quê nuôi dưỡng. Mẹ của hắn được cấp cho một viên thuốc nhỏ, chỉ cần uống vào là sẽ quên hết về hắn, đồng thời mất đi khả năng sinh nở, từ nay về sau an phận trong cung làm đồ chơi cho hoàng để. Đãi ngộ này cũng là nhờ Anatole cúi mình cầu xin mới nhận được, cơn ghen của phụ nữ một khi đã bị kích phát chỉ có hơn chứ không kém. Hoàng hậu là người phụ nữ đứng đầu để quốc, nào chỉ ngồi yên mà chịu đựng cơn tủi nhục này.
Viên thuốc kia có công dụng như hoàng hậu đảm bảo hay không, hẳn cũng không biết được. Chỉ nhớ rắng có lẩn hắn vô tình gặp được mẹ mình, bà cứ mãi ngẩn ngơ ở một góc trong vườn như người mất hồn, chỉ khi hoàng đế đến gần mới vui vẻ nói cười lấy lòng, khi nhìn thấy hắn thì ánh mắt hiện rõ lên vẻ sợ hãi.
Hắn kiểm tra ra tinh thần lực cấp S, thể lực cấp A. Hoàng để vui mừng, mà hoàng hậu cũng ngoài ý muốn mà chúc mừng hắn.
Năm mười bốn tuổi hắn được kiểm tra tư chất, sau đấy hai năm là khoảng thời gian hắn sống tốt nhất. Nhị hoàng tử, em trai cùng cha với hắn chỉ có tư chất song B, tuy cậu thông minh nên có năng lực học tập tốt, nhưng vẫn không đủ với ngai vàng. Đã có giai đoạn, hắn thậm chí còn nghĩ mình sẽ được phong làm thái tử. Nhưng điều này mới khôi hài làm sao. Anatole tự sỉ vả sự ngu dốt của mình, hắn biết mình mãn kiếp không bằng được nhị hoàng tử, hoàng hậu nhịn nhục bao năm nay để nuôi hắn khôn lớn, cũng chỉ chờ một ngày đem hắn ra mổ xẻ.
Hắn gặp lại Hiểu Phong. Y vốn là nên điều khiển cơ giáp đúng như ước mơ ngày bé, nhưng lại chạy vào khoa kỹ thuật, hơn nữa còn cam chịu mà làm chân sai vặt cho người ta. Hắn nghe nói nhà y gặp khó khăn, nhưng vấn đề lại do cha y quá bảo thủ, trong kinh doanh đắc tội người không nên dây vào.
Anatole lúc này đang lén nuôi quân bên ngoài, một bên phải thời khắc quan sát động tĩnh của hoàng hậu, quả thực không tiện giúp đỡ y.
Cũng giống như hắn, Hiểu Phong chỉ liếc qua đã nhận ra. Y tiến về phía hắn, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nét mặt tươi cười đều không giấu được. Anatole cũng vui mừng, nhưng thực tế hắn chỉ lạnh nhạt mà nhìn y.
Lần thứ hai gặp lại, hắn đã là hôn phu của Tống Lương. Cậu ta là một kẻ có dã tâm, không chỉ có nhà hộ Tống sau lưng hậu thuẫn, mà còn có năng lực tiên tri lạ kì. Anatole gặp cậu ta đúng lúc khó khăn về kinh phí, Tống Lương chủ động hiến thân, hắn cũng không chướng mắt người này. Hắn nhờ thành tích thi cử đứng đầu và lý do được
Tống Lương cứu giúp lúc gặp nạn, nhất kiến chung tình, xin hoàng để ban hôn.
Hôn sự được chấp thuận, ván cờ hoàng hậu tỉ mỉ sắp đặt bị lật đồ.
Anatole vốn đang đắc ý, nhưng đột nhiên đồ bệnh. Sốt cao mười ngày, đau đầu không dứt, cảm giác sức lực trong người bị bòn rút theo từng giây trôi qua.
Trong giây phút hắn mệt mỏi nhất, Tống Lương xuất hiện và đưa cho hắn hai lựa chọn.
Một là tiếp tục chịu đựng, mười ngày sau hắn sẽ trở thành người bình thường, thể lực và tinh thần lực được bồi dưỡng nhiều năm qua sẽ được chuyển sang nhị hoàng tử. Hai là thoả hiệp với cậu ta, làm theo mọi yêu cầu của cậu ta và trở thành hoàng để.
Hắn không tin.
Nhưng ngày hôm sau, mẹ ruột của hắn đến và cầu xin hắn đừng làm hại nhị hoàng tử.
Mẹ hắn chỉ bảo mơ thấy hắn giết chết cậu ta. Nhà họ Thanh có tài tiên tri, đến đời mẹ hắn tuy đã kém nhiều nhưng thi thoảng vẫn có thể mơ được một phần tương lai.
"Ha."
Anatole cười khan, người mẹ nhiều năm không nói chuyện cùng hắn lại hạ mình cầu xin vì một người ngoài.
Hắn chỉ nhớ mình đã hỏi thế này:
"Họ đối xử với mẹ tốt lắm à."
"Ngài cũng có tư cách hỏi ta điều này à, vì ngai vàng mà ngài yêu cầu hoàng hậu ban cho ta thứ thuốc kia."
"Lựa chọn trước đấy của hoàng hậu là rượu độc mẹ à."
Mẹ hắn cười lạnh:
"Ta chỉ cần ngài không động vào nhị hoàng tử, ngài ấy là một đứa trẻ tốt, tương lai sẽ là một vị vua anh minh. Để quốc cần nhị hoàng tử, không cần ngài. Ngài cứ an phận mà làm thân vương của mình, nhận bổng lộc mà sống, không tranh không đoạt mới là đúng đạo."
Hắn kết hôn cùng Tống Lương.
Hơn nữa còn tiếp tay cho câu ta làm đủ thứ việc.
Hắn đánh dấu cậu ta hoàn toàn. Nhưng người này ngày hôm sau vẫn có thể cùng người đàn ông khác giao hoan.
Hắn hoàn thành nhiệm vụ cậu ta giao, nên cũng chỉ an phận mà phối hợp với cậu ta, tiếp tục hành trình chiếm lấy vương vị.
Hắn không biết mình nên làm gì, từ ngày cùng Tống Lương lên một thuyền, hắn triệt để bán linh hồn cho quỷ, đúng theo nghĩa đen. Thậm chí đồi lúc hẳn còn bị Tổng Lương điều khiển theo ý cậu ta.
Nhưng hắn còn có cơ hội quay đầu à. Tống Lương không biết, nhưng hắn biết nhị hoàng tử và thượng tướng
Beaufort còn chưa chết. Hai người luôn ngấm ngầm xây dựng thế lực sau lưng hắn.
Hắn tiếp tay giết vợ của Beaufort, nếu đầu hàng thì hắn ta sẽ tha mạng cho hắn ư?
Lần thứ ba gặp Hiểu Phong, y mang theo hận thù đến gặp hắn.
Thời gian Anatole kiểm soát được thân thể mình ngày càng ít. Hắn dựa vào đấy mà làm vài điều điên rồ, tồn thương cả hai để đổi lấy chút thoả mãn tinh thần lúc cuối đời.
Hắn để Hiểu Phong chiếm lấy mình, dù cả cơ thể hắn kêu gào đau đớn vì sự bài xích giữa A với A. Hắn nhận lấy lửa giận từ Hiểu Phong, cũng cảm nhận được cơn đau như xé rách từ lồng ngực truyền đi khắp thân thể.
Suốt một năm ròng rã, thể xác và tinh thần của hắn cũng đến lúc kiệt quệ. Hắn nhân lúc Tống Lương yếu đuối nhất, một dao kết liều cậu ta. Lại thẳng thắn mà đứng trước mũi kiếm của Beaufort, không chần chừ tiến lên.
Nhưng hắn không chết trước mũi kiếm lạnh như băng, mà chết trong vòng ôm ấm áp của Hiếu Phong.
Từng mảnh vụn sắc nhọn găm lên cơ thể hai người, nhưng Hiểu Phong cứ như không thấy đau, y ôm chặt lấy
Anatole, nói những lời dịu dàng mà trước giờ y chưa từng nói với hắn.