Người phụ nữ phía trước đột nhiên dừng lại, khuôn mặt thoáng qua tia ưu phiền, giọng nói mang theo nỗi buồn khẽ vang lên.
- Mẹ xin lỗi!
Người con trai liền ôm lấy mẹ mình, giọng nói trầm đục.
- Mẹ không có lỗi! Người có lỗi là con! Nếu như năm đó con không để lạc mất Nhi Nhi! Nếu lúc đó mẹ không đứng về phía con, thì gia đình chúng ta.. bây giờ đang rất hạnh phúc!
Dứt lời, anh bỗng quỳ xuống, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
- Là con bất hiếu!
Đặng Minh Tiến xoay người cô lại, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Cô chủ nhỏ..đừng khóc!
Nguyễn Thanh Nhi không nói, chỉ ôm lấy anh rồi oà khóc nức nở.
Bà Nguyễn cùng con trai ở cách đó không xa, chỉ biết nhìn nhau bằng ánh mắt bất lực xen lẫn muộn phiền.
" Cô chủ nhỏ! Đừng khóc mà! Sẽ rất đau! "
Đúng như anh nói! Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự đau đớn, Nguyễn Thanh Nhi cúi xuống cắn lên tay anh, rồi lại gào thét đầy đau đớn.
" Nhi Nhi! Thuốc này! "
Đặng Minh Tiến nhanh chóng lấy thuốc đưa cho cô, lại bị cô gạt ra.
15 phút sau, khi cơn đau đã nguôi ngoai, cô gái nhỏ ngồi trên giường, ánh mắt như dại đi.
" Cô chủ nhỏ! "
Nam nhân ngồi bên cạnh, đau lòng nhìn cô, vẫn kiên trì gọi cô từng tiếng.
" Cô chủ.. "
...
- Mẹ! Bố không về sao?
- Bảo bối! Bố sẽ về sớm thôi! Nào, em phải ăn thì mới có sức mà đi làm chứ!
Nguyễn Thanh Nhi lắc đầu, quay qua nhìn người con gái bên cạnh.
- Chị hai! Bố sẽ không về đúng không?
- Không phải! Hôm nay bố sẽ về nhà, chỉ là công việc ở công ty chưa xong, nên bố chưa thể về được!
- Chị nói dối! Bố mẹ li dị rồi! Bố sẽ không về đây nữa!
Nguyễn Thanh Nhi đẩy tay chị gái ra, kích động hét lớn.
Nguyễn Thanh An bị cô đẩy ra, đau lòng nhìn cô gái nhỏ đang la hét.
" Nếu hai người không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, thì đừng đưa con về đây được không! Bác sĩ nói con không được kích động, nhưng con không chịu được. Mỗi lần như vậy con cũng rất đau mà! "
Đặng Minh Tiến từ phía sau bước tới, lấy trong túi áo ra một chiếc kim tiêm, trực tiếp đưa thứ chất lỏng bên trong đó vào người cô.
Không lâu sau, thuốc an thần phát huy tác dụng, anh liền đưa cô về phòng.
Cô vừa rời đi, giọng nói mang theo nỗi thâm trầm vang lên phía cửa phòng khách.
- Bố xin lỗi! Là bố không tốt!
Người đàn ông đứng đó, cả người đều mang theo cảm giác tội lỗi.
Nguyễn Thanh Tùng cùng chị gái mình nhìn ra cửa, chỉ có người con gái lên tiếng gọi.
- Bố về rồi! Mình cùng ăn cơm thôi!
Nguyễn Thanh An bước về phía trước, nắm lấy tay người đàn ông.
Người đàn ông vừa ngồi xuống ghế, Nguyễn Thanh Tùng liền đứng lên, giọng nói trầm thấp vang lên.
- Con ăn xong rồi! Con xin phép!
- Tùng! Tùng..
Bỏ lại tiếng gọi phía sau, anh vẫn bước đi không quay đầu lại.
- Cứ mặc kệ nó! Ăn đi!
- Bố!
Nguyễn Thanh An nhìn người đàn ông đang chú tâm vào bữa ăn của mình, cúi đầu khẽ nói.