Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 53



1 tuần sau

- Mẹ ơi, nhà mình có khách!

Đặng Hoàng Dương từ ngoài dẫn vào một người đàn ông đang độ tuổi tứ tuần, dáng vẻ đầy thanh lịch.

Nguyễn Thanh Nhi từ trong bếp bước ra, đôi mắt vẫn luôn ẩn chứa nỗi đau của quá khứ ấy, hiện tại lại vì người đàn ông trước mặt mà trở nên rung động.

Rung động đến đau lòng!

" Mẹ! Sao mẹ lại khóc!? "

Đặng Hoàng Dương vừa nhìn thấy mẹ của mình khóc, tâm tình bỗng trở nên hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên sau 15 năm nhìn thấy mẹ mình khóc, cậu làm sao không sợ!?

" Mẹ! Mẹ đau ở đâu sao? "

- Mẹ.. mẹ không đau!

Nguyễn Thanh Nhi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng trấn an con trai.

" Tiểu Dương, con đi pha trà giúp mẹ được không? "

Đặng Hoàng Dương lo lắng nhìn cô, không yên lòng hỏi lại.

- Mẹ thật sự không sao ạ?

Người phụ nữ lắc đầu.

- Pha giúp mẹ một ly không đường và một ly 20% đường!

- Vâng!

Đặng Hoàng Dương gật đầu, quay lại nhìn người đàn ông phía sau một cái, do dự bước vào phòng bếp.

- Anh có biết anh tàn nhẫn lắm không?

- Đây là điều đầu tiên em muốn nói với anh sau 19 năm sao?

Nguyễn Thanh Nhi gật đầu, đưa đôi mắt ngập nước nhìn anh.

" Vậy mà anh nghĩ em sẽ không nhận ra anh đấy! "

- Nói đi! Tại sao anh lại trốn em?

- Jeon Heun đe dọa anh!

Khuôn mặt người phụ nữ hiện lên sự ngỡ ngàng.

- Anh là cảnh sát đặc nhiệm cơ mà! Anh sợ cô ta sao?

- Anh mất trí nhớ 5 năm!

Dứt lời, người đàn ông nắm lấy tay cô, đặt lên đó một cái hôn đầy chân thành.

- 14 năm nay thì sao?

- Tiếp tục sự nghiệp, tìm cô ta!

- 14 năm?

- Không! Tìm cô ta chỉ mất một tháng, chủ yếu là phát triển sự nghiệp!

Nguyễn Thanh Nhi tức giận đánh vào lồng ngực anh, uất ức lên tiếng. Đặng Minh Tiến chỉ biết đứng yên cho cô đánh.

- Sự nghiệp đó của anh lớn lắm hay sao?

Tiếng động bên ngoài thành công thu hút sự chú ý của Đặng Hoàng Dương, cậu liền bỏ dở công việc đang làm, chạy thật nhanh ra ngoài phòng khách.

- Mẹ!...

Lời nói còn tuôn ra chưa hết, đã bị hình ảnh trên mắt làm cho tan biến.

" Ông làm gì vậy hả? "

Vừa dứt lời, một cú đánh giáng xuống khuôn mặt điển trai kia, rất nặng.

Đặng Minh Tiến hoàn hồn lại sau cú đánh của con trai, khóe môi nâng lên một nụ cười tự hào. Còn Nguyễn Thanh Nhi, vội vàng kéo con trai ra, giọng nói thập phần tức giận.

- Tiểu Dương! Con làm gì vậy hả?

- Còn không phải là ông ta quấy rối mẹ sao!?

- Mẹ đã nói với con như thế nào? Chỉ một chút chuyện như vậy mà con đã nổi nóng! Cái đó gọi là kiên nhẫn sao?

Người con trai im lặng một lúc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn.

- Con xin lỗi!

- Xin lỗi ai hả?

Quay người về phía anh, cậu cúi đầu xuống.

- Xin lỗi chú!

- Không sao đâu! Con lên bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, đừng vội kết luận mọi việc chỉ bằng đôi mắt của mình.

- Vâng!

- Lại đây!

Đặng Hoàng Dương hoang mang nhìn người đối diện, lại nhìn mẹ của mình, nhận được cái gật đầu liền bước tới.

Đặng Minh Tiến liền ôm lấy con trai, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu.

- Bố xin lỗi! Là bố không tốt!

Khuôn mặt người con trai hiện lên vẻ kinh ngạc, thật lâu sau mới cất tiếng, vòng tay cũng siết chặt hơn.

- Đúng! Bố không tốt chút nào!

Người đàn ông mỉm cười ôn nhu, vỗ nhẹ vào lưng con trai.

Hai người tách nhau ra, vẫn không nhịn được mà hôn nhau thêm một chút (hôn trán nha mấy bà 🌚). Vừa sánh vai cùng nhau lại phát hiện khuôn mặt tràn đầy khinh thường nhìn về phía mình.

" Bố thấy nhột không ạ? "

Khuôn mặt điển trai kia trở nên xám xịt, rồi chuyển sang hoang mang.

Nhìn xem... có giống một người đàn ông sợ vợ không?

- Đừng có nhìn anh như thế chứ!

- Mẹ nghi là mẹ có tình địch rồi!

- Ai vậy ạ? Ai dám cướp bố từ tay mẹ? Để con ném người đó xuống đáy đại dương luôn! Mẹ nói đi...

- Là con đó!

!!!

(Nhi Nhi kiểu: Nói tiếp đi con trai 🙂)

- Ờ... Nếu là con thì...con sẽ không trả lại cho mẹ đâu! Hoặc là con sẽ từ từ cướp bố từ tay mẹ!

Nguyễn Thanh Nhi mỉm cười gật đầu.

Ý nghĩa của nụ cười này cũng chỉ có anh mới hiểu.

Giỏi lắm con trai!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.