- Ji Hoon! Anh bị sao vậy? Đừng...đừng tin lời cô ta! Em.. em không có lừa anh!
Cô ta nắm lấy cánh tay anh, dáng vẻ đầy sợ hãi.
" Cô ta đang bày mưu để chia rẽ chúng ta đó! Anh đừng có tin! "
- Vậy sao? Vậy để tôi cho cô nghe cái này nhé!
Dứt lời, cô đưa điện thoại lên, lại bị Jeon Heun lao tới giành lấy. Nhưng một cô gái bình thường như cô ta, căn bản không đấu lại thân thủ của một cựu huấn luyện viên võ thuật.
Nguyễn Thanh Nhi dùng chân ngăn cô ta lại, chỉ trong nháy mắt đã vọt ra phía sau lưng anh. Đặng Minh Tiến khoá cổ tay cô ta, khiến Jeon Heun không thể nhúc nhích.
- Ji..Ji Hoon, anh làm gì vậy? Thả em ra!
- Nếu như cô không làm gì thì tại sao phải sợ?
Jeon Heun nhìn anh, khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, đáy mắt hiện lên sự ngờ vực.
- Anh..
Khuôn mặt điển trai kia hiện lên nụ cười nham hiểm.
- Tôi đã lấy lại trí nhớ cũng được hai tuần rồi! Cũng mới biết cô thông minh như vậy đấy! Diễn xuất còn đỉnh như vậy, mới một tuần đã khiến tôi nghi ngờ!
Nguyễn Thanh Nhi bật cười. Nách chồng tương lai của cô chắc cũng hơi thâm xíu thôi!
Khuôn mặt Jeon Heun đột nhiên tái lại, run rẩy nhìn anh.
- Ý anh là sao?
- Tôi mất trí nhớ là thật! Nhưng tôi đối xử tệ với Nhi Nhi là diễn! Sao nào? Cô thấy diễn xuất của tôi có được không?
Đặng Minh Tiến nhìn cô ta, khuôn mặt lạnh lẽo không biểu lộ bất kì cảm xúc nào. Nguyễn Thanh Nhi đưa tay che miệng, giả vờ kinh ngạc.
- Ồ! Thì ra là anh giả vờ mất trí nhớ để lừa em sao? Nhưng mà không sao! Bởi vì em biết ý đồ của anh mà!
Câu nói này như một cái tát giáng xuống mặt Jeon Heun, cô ta hoàn toàn bị kích thích đến điên loạn, càng không thể tin mình lại là một con cờ nằm trong tay hai người. Dùng tất cả sức lực để thoát khỏi tay anh, nhưng cô ta đấu lại một cảnh sát sao?
Nguyễn Thanh Nhi ra hiệu anh thả tay, còn mình đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu.
Jeon Heun vừa lao tới, cô liền bắt lấy tay cô ta, tay còn lại nắm lấy tóc, dùng sức giật về phía sau. Jeon Heun đau đớn la lên:
- Cô! Thả tôi ra!
- Cô quên rồi sao? Đây là nhà chồng tương lai của tôi! Tương lai tôi làm chủ. Bây giờ còn phải xem trọng lời nói của cô sao?
Nguyễn Thanh Nhi từ trong túi quần rút ra chiếc còng số tám mới tha được của anh, nhanh chóng khoá tay cô ta lại.
Đặng Minh Tiến nhíu mày nhìn cái thứ cô đang cầm trên tay kia, sau đó lại thở dài bất lực.
- Bảo bối! Để tớ!
Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, lại nhìn Jeon Heun, sau đó liền đẩy cô ta về phía anh.
- Cậu nên xử lý cô ta càng nhanh càng tốt!
Đặng Minh Tiến gật đầu, kéo cô ta rời khỏi nhà.
- Quản gia! Phiền bác mang đồ của cô ta ra khỏi biệt thự giúp cháu.
- Vâng thưa cậu chủ!
15 phút sau anh quay lại, phát hiện cô đã ngất đi từ bao giờ, vội vàng lao tới bên cạnh cô, tâm trạng hỗn loạn.
- Bảo bối...!
...
- Bác sĩ!
- Anh là chồng của cô ấy?
Vị bác sĩ kia nhìn anh, nhíu mày hỏi.
Đặng Minh Tiến gật đầu.
" Anh làm gì mà để bệnh nhân bị kích thích dây thần kinh như vậy? Cô ấy đã bị tress rất lâu, thêm việc kích thích này khiến tâm lý cô ấy nhất thời không ổn định. Anh nên chú ý chăm sóc vợ của mình, tránh để gây thêm áp lực cho bệnh nhân! "
- Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!
Bác sĩ rời đi. Đặng Minh Tiến nhanh chóng chạy vào trong.
Ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay đang cắm dây truyền dịch, miệng khẽ thì thầm.
- Tớ xin lỗi!
Nguyễn Thanh Nhi từ từ mở mắt, mơ màng nhìn anh, rồi oà lên khóc.
Đặng Minh Tiến vội ôm lấy cô, trái tim bỗng nhói lên.
" Tớ xin lỗi! Là tớ hết lần này qua lần khác đều làm cậu tổn thương! Là tớ không tốt! "