Nguyễn Thanh Nhi vừa thức giấc, việc đầu tiên cô làm sáng hôm nay tất nhiên không phải là mở mắt, mà là...
- Cậu mà còn tiếp tục thì lát nữa đừng cầu xin tớ!
Bàn tay đang mò mẫm kia nhanh chóng dừng lại. Cô gái vẫn chưa mở mắt, bĩu môi đáp:
- Tớ chỉ muốn thử xem cậu còn ở bên cạnh tớ không thôi!
Đặng Minh Tiến chống một tay lên, nghiêng người nhìn cô.
- Cậu nghĩ tớ không ở nhà thì ở đâu? Hửm?
- Ở cơ quan!
- Sao lúc nào cậu cũng có thể nghĩ tớ ở đó được nhỉ!
- Hay là cậu muốn tớ nghĩ cậu ở khách sạn hả? Tớ lại được dịp đi tìm cậu!
Nguyễn Thanh Nhi bấy giờ mới mở mắt ra, nhướn mày hỏi lại, vẻ mặt đầy âm mưu.
Khuôn mặt điển trai kia lập tức trở nên xám xịt, giọng nói lạnh lẽo.
- Cậu mà dám tới đó! Tớ sẽ ăn cậu tận xương!
Người con gái bật cười, vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Được!
Ném chuyện đó ra sau đầu, Đặng Minh Tiến cúi xuống bầu ngực trắng nõn kia, há miệng cắn một miếng thật to, biểu cảm như đang thưởng thức cao lương mĩ vị.
Thay quần áo rời khỏi nhà, cô vô thức bước đi trên đường, để cái lạnh cuối đông của đất Mỹ bao chùm lên thân thể nhỏ bé.
Chẳng biết đi bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng còi xe cứu thương. Sau khi lấy lại tinh thần, lại thấy mình đang ở gần cổng bệnh viện, lập tức chạy vào trong.
- Lily! Mau chuẩn bị cấp cứu!
Nữ đồng nghiệp vừa nhìn thấy cô, vội vã thúc giục. Nguyễn Thanh Nhi gật đầu, nhanh chóng đi sát trùng cá nhân. Khi cô vừa quay người lại, bắt gặp một bệnh nhân có thân hình vô cùng quen thuộc, không nhịn được nhìn theo.