Nguyễn Thanh Nhi từ trong phòng bước ra, ôm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói.
- Chị có trò gì ạ?
Đôi mắt Lee An Shi bỗng trở nên sáng rực, vẻ mặt đầy mong đợi.
" Ngay từ khi mẹ đưa về đây em đã không thích cô ta rồi! Lại càng ngày càng bám lấy anh hai. Lúc anh còn ở Việt Nam, em còn nghe cô ta nói chuyện với tấm ảnh mà cô ta đã chụp trộm anh. Eo ơi! Bây giờ nghĩ lại em vấn thấy ớn! "
Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, vẻ mặt có chút bất mãn.
- Ai bảo anh trai của em đẹp trai như vậy chứ! Đến chị còn không chống lại được!
Lee An Shi bật ra tiếng cười khẽ, vội vã kiếm cớ chạy về phòng.
Đặng Minh Tiến nhìn cô gái đang ôm lấy tay mình, vòng tay ôm lấy eo cô.
- Thật sao? Sao trước giờ tớ không biết cậu lại biết cách dụ dỗ người khác thế nhỉ?
Nguyễn Thanh Nhi bĩu môi.
- Tớ không có dụ dỗ cậu! Chỉ có cậu..
Không để cô nói hết, anh đã cúi xuống hôn lên đôi môi đang phàn nàn của cô.
" Tớ buồn ngủ rồi! "
Bàn tay nhỏ cố gắng đẩy anh ra, dáng vẻ nũng nịu kia khiến anh khó mà vững tâm.
- Hôm nay cậu ngủ muộn một chút được không?
- Không được! Tuyệt đối không thể được!
Sáng hôm sau, Nguyễn Thanh Nhi rút kinh nghiệm từ ngày hôm qua, cô dậy từ sớm nấu đồ ăn sáng.
Đặng Minh Tiến tỉnh giấc không thấy cô bên cạnh, nhanh chóng ngồi dậy, cất tiếng gọi.
- Nhi Nhi!
Không thấy cô trong phòng tắm, anh lại xuống phòng khách, vừa bước ra khỏi thang máy đã ngửi thấy mùi đồ ăn, đôi chân dài nhanh chóng bước vào phòng bếp.
" Sao cậu dậy sớm vậy? "
Nguyễn Thanh Nhi phì cười, giọng nói mềm mại như lông vũ, làm bộ óc chưa tỉnh táo kia lại lâm vào trầm luân.
- Cậu nghĩ thử xem!
- Ài..! Cậu cứ như vậy thì chết tớ mất thôi!
Nguyễn Thanh Nhi quay lại phía sau, liếc đưa tình với chàng trai đang lười biếng ngồi ở ghế kia.
- Vậy thì tớ sẽ khiến cho cậu cả đời này đều chìm trong bể tình của tớ!
- Tớ nguyện ở đó từ kiếp này đến kiếp sau luôn!
Tiếng cười ngọt ngào vang lên trong căn bếp, khiến cô gái nào đó lấp phía sau cánh kia lại ôm một bụng khó chịu.
Lee An Shi đứng lấp sau cầu thang, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười châm chọc.
- Chị em tôi sẽ từng ngày, từng ngày khiến cô phải phát điên vì những cảnh tượng như vậy! Tương lai còn dài mà!
Bà Lee đứng ở cửa phòng, vẻ mặt không hài lòng nhìn về phía phòng bếp.
Nguyễn Thanh Nhi cảm nhận được điều gì đó, tấm lưng yếu ớt bỗng trở nên cứng đờ.
Đặng Minh Tiến tinh ý nhận ra sự thay đổi của cô, giọng nói nhàn nhạt cất lên.
- Mẹ nhìn cô ấy như vậy là có ý gì?
- Hôm nay mẹ muốn tự mình đưa cô ta tới bệnh viện! Mẹ muốn chắc chắn đứa bé đó có phải cháu của mẹ hay không!
- Mẹ!
Đặng Minh Tiến nhìn người phụ nữ, khuôn mặt dâng lên cơn tức giận.
- Nếu như đứa bé thật sự là con của con, thì tại sao con phải phản ứng như vậy?
Nguyễn Thanh Nhi bước tới nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng trấn an. Cô nhìn người phụ nữ, lễ phép nói:
- Thưa bác, bác muốn xét nghiệm cũng được! Nhưng mà hiện giờ đứa bé vẫn chưa thành hình, sẽ rất khó khăn cho việc lấy mẫu xét nghiệm! Bác có thể cho tụi con chút thời gian được không ạ?
- Cho cô chút thời gian? Để cô quyến rũ con trai tôi thêm nữa à? Để cô..
- Đủ rồi!
Bà Lee quay lại nhìn về phía cửa phòng của mình, mặt mày cau có.
" Bà có thể không tin con bé, nhưng ngay cả con trai của mình bà cũng không tin sao? "
Ông Lee vừa ở trong phòng ra, không nhịn được liền nổi cáu.
- Tin sao? Có khi thằng bé bị cô ta lừa cũng nên!
- Mẹ!
Đặng Minh Tiến nhắm mắt lại, nén sự tức giận vào sâu trong đôi mắt lạnh lẽo kia, giọng nói nhẹ nhàng, bất lực.
Người phụ nữ nhìn con trai, khuôn mặt liền tươi tỉnh.
- Con trai! Con nghĩ thông rồi phải không..
- Con đính chính lại một lần nữa, đứa bé trong bụng cô ấy là con của con! Nếu mẹ còn như vậy nữa thì con sẽ rời khỏi đây cho mẹ vừa lòng!
Nụ cười trên môi bà chợt tắt, đôi mắt hằn lên tia máu, chĩa thẳng vào cô gái đang đứng phía sau anh.
Nguyễn Thanh Nhi nhìn thấy đôi mắt ấy, theo bản năng trở nên run rẩy.
Đặng Minh Tiến nắm lấy tay cô, với lấy áo khoác treo trên giá, đưa cô ra ngoài.
Đưa cô vào trong xe, anh nhanh chóng trở về ghế lái.
- Ji Hoon! Cậu nên quay lại...
Người con trai nghiêng người về phía cô, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt trắng bệch kia.
- Tớ xin lỗi!
Nguyễn Thanh Nhi cúi đầu không nói, lại im lặng rất lâu, khiến anh một phen hoảng loạn.
" Bảo bối! Cậu khó chịu thì cứ khóc đi, đừng kìm nén! Không tốt chút nào! "
Nguyễn Thanh Nhi gục đầu vào cánh tay rắn chắc của anh, bật khóc tức tưởi.
Cô khóc rất lâu, đến khi anh không nhịn được nữa mới lên tiếng dỗ dành.
" Được rồi! Được rồi! Cậu có thấy đói không? Hay là tính để cho con của tớ nhịn đói chung với cậu hả... "