1 tiếng sau, anh đổ cháo ra tô, dọn dẹp xong căn bếp liền mang theo tô cháo lên phòng cô.
~Cạch
Vừa mở cửa ra, anh như chết lặng khi nhìn thấy thân thể nhỏ bé, gầy yếu qua lớp chăn mỏng kia.
Cô gầy đi rất nhiều!
Nhìn bóng lưng yếu ớt kia, anh lại không kiềm chế được mà muốn cô vào lòng.
Bước đến đặt chiếc khay nhỏ trên bàn, anh liền đi mở cửa sổ. Vừa quay lưng lại, anh phát hiện mắt cô đã sưng lên, khoé mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
Người con gái khẽ trở mình, từ từ mở mắt, mơ màng nhìn bóng dáng cao lớn ở phía cửa sổ kia.
Sau khi đưa cô đi vscn, anh giúp cô ăn sáng, vì vốn dĩ cô không thể tự ăn được!
Trưa hôm đó, bà Nguyễn gọi anh xuống, bảo anh ăn cơm trước rồi cho cô ăn sau! Anh liền từ chối!
- Bà chủ! Cô chủ nhỏ không nên ăn muộn, sẽ không tốt cho sức khỏe! Con ăn sau được rồi ạ!
- Ngồi xuống đi! Bà có chuyện muốn nói với con!
Đặng Minh Tiến nhìn người đối diện, cũng biết câu chuyện sắp tới là gì.
11h30, Nguyễn Thanh Nhi nằm trên giường, cô đã ngủ được một giấc rồi vẫn chưa được ăn trưa, bằng thần niệm siêu rộng của mình, cô biết mẹ mình lại không chịu ngồi yên rồi.
- Vâng ạ!
- Được rồi! Cũng muộn rồi! Con cho Nhi Nhi ăn giúp bà!
- Vâng!
Dứt lời, anh liền mang tô cháo vừa hay đủ ấm về phòng cô.
- Cô chủ nhỏ, cháo hôm nay không cần chờ nguội nữa! Có thể ăn được rồi!
- Xin lỗi cô, hôm nay bà chủ có chuyện muốn nói với tôi, tôi lại không thể đi trước được!
- Không sao!
Vừa đỡ cô ngồi dậy, anh lấy chiếc bàn gập trong góc bàn trang điểm, mở ra đặt ở trước mặt cô.
Đặt bát cháo lên bàn, anh hỏi:
- Cô có thể tự ăn được không?
Nguyễn Thanh Nhi lườm người bên cạnh, chỉ muốn ngay tức khắc đá cho anh một cái.
Từ khi nào mà cún con của cô biết nói đùa thế?
Đặng Minh Tiến khẽ cười, bắt đầu đút cho cô ăn.
- Tôi muốn tự ăn!
- Được!
Đặt bát cháo xuống bàn, anh chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của cô.
Nguyễn Thanh Nhi nhấc thìa cháo lên, bàn tay run rẩy lại dần hạ xuống, vẻ mặt tràn đầy bất lực.
Cuối cùng vẫn là anh giúp cô ăn.
Ngày hôm sau, khi đã khỏe hơn một chút rồi, Nguyễn Thanh Nhi liền tính kế thực hiện ý đồ của mình.
Đặng Minh Tiến vừa nấu cháo cho cô xong, còn chưa kịp mang lên đã nghe tiếng hét thất thanh phát ra từ phòng cô, không nghĩ gì liền lao thẳng về phía cầu thang.
- Cô chủ nhỏ! Có chuyện gì vậy?
Anh vừa mở cửa chạy vào, đã bị cô đẩy lên giường.
Đặng Minh Tiến mở to mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên người mình. Cô lấy đâu ra sức lực để đẩy anh thế?
" Cô chủ... "
Nguyễn Thanh Nhi đưa tay bịt miệng anh lại, rồi lại mở ra, cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh kia.
- Tôi nóng..
Người con trai bên dưới liền mở to đôi mắt đen, toàn thân bất động.
Đặng Minh Tiến bị cô cưỡng ép từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa.
Buổi chiều, khi vừa tỉnh dậy, anh chống tay nhìn cô gái vẫn còn ngủ say bên cạnh, không hiểu vừa rồi cô lấy đâu ra sức lực mà vận động với anh lâu như vậy.
Đây là tích góp sức lực mà lão đại anh nói sao?
Nguyễn Thanh Nhi khẽ cựa mình, từ từ mở mắt ra.
- Chào buổi chiều, cô chủ nhỏ!
- Chào buổi chiều!
Đặng Minh Tiến đưa tay vuốt tóc cô ra sau, không nhịn được mà hỏi.
- Có phải..là trúng thuốc không?
Người con gái lắc đầu, giọng nói đầy uất ức.
- Không biết! Chỉ là uống một ly nước chanh thôi mà!
Người con trai nhíu mày.
- Ở đâu?
- Quán bar...
Vừa nghe đến đây, đôi lông mày sắc bén nhíu lại, khuôn mặt điển trai đen như đst nồi, hơi thở của anh trở nên dồn dập.
" Sao thế? Ghen à? "
Nguyễn Thanh Nhi dùng ngón trỏ của mình vẽ một vòng tròn lên vòm ngực săn chắc của anh, giọng nói đầy nuối tiếc.
" Tiểu Đặng...Ở đó có rất nhiều trai đẹp! Đáng tiếc là tôi không thể ở lại thêm! Nếu mà được tới đó vào ban đêm.. chắc sẽ thú vị lắm! "
Lời nói của cô khiến anh khó chịu không thôi, dường như muốn nuốt chửng cô gái nhỏ vào bụng.
- Bây giờ cô chủ nhỏ.. có tính chịu trách nhiệm với tôi không?
- Cái gì cơ?
Dưới phòng khách:
- Mẹ thật là cao tay!
- Ta đã sống hết nửa cuộc đời rồi, cho nên mấy cái này... đơn giản ấy mà!
Nguyễn Thanh Tùng nhìn về phía cửa phòng em gái, khoé môi khẽ cong lên đầy đắc ý.