Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 40: Tiếp tục



Chiều Chủ Nhật, Trang Tuyết cầm một vali hành lý gồm ít sách và quần áo qua.

Trần Hải Thiên pha tách cà phê cho Trang Tuyết, hai người nghiêm túc cùng nhau đặt ra những quy ước trong sinh hoạt, thẳng thắn rõ ràng từ chuyện sử dụng phòng ngủ, quyền dùng ti vi phòng khách đến việc việc quét dọn tầng ba.

Bọn họ đều là người thực tế, nên khi bắt đầu cũng sẽ rạch ròi trong mọi chuyện, như thế dù đối phương không thể chấp nhận cũng sẽ có thể bàn bạc để tìm hướng giải quyết, còn hơn cứ cố ở với nhau rồi lại chia tay trong bực bội.

“Cuối cùng”, Trần Hải Thiên nói rõ: “Nếu chuyển kênh mà chuyển tới Nigella Lawson[1] thì nhất định phải dừng lại để tôi xem hết.”

“Được được được.” Trang Tuyết cũng rất nghiêm túc đáp: “Cô ấy nấu gì trông cũng ngon, tôi cũng rất thích xem.”

Trần Hải Thiên nghe Trang Tuyết nói thế thì thỏa mãn gật đầu: “Thế giờ tôi đưa cậu lên xem phòng sách của tôi, sau này cậu thích vào đó đọc lúc nào cũng được.”

Trang Tuyết đồng ý, nét kinh ngạc thoáng lướt qua trên khuôn mặt.

Anh dán thông báo “Đại nhân Ngày Mưa đang chơi, thần dân muốn uống cà phê xin mời ấn chuông” lên cửa, dẫn Trang Tuyết lên tầng hai. Suốt hơn một năm nay, anh chưa từng để Trang Tuyết vào phòng sách. Dù anh là một thương nhân, nhưng phòng sách vẫn là trái tim của anh, chỉ có người anh yêu mới được nhìn thấy trái tim anh.

Đi tới trước dàn loa, anh cho album Saxophone của Stan Getz vào, tiếng Saxophone nhẹ nhàng khiến căn phòng nóng nực bí bức tươi mát dễ thở hẳn. Đoạn anh mở cửa phòng sách, đứng sang bên để Trang Tuyết vào.

Phòng sách hơi tối, anh kéo nhẹ rèm cửa caro, cho một chút ánh sáng len lỏi chiếu vào trong.

“Mấy giá sách bên trái là của mẹ tôi, còn lại là của tôi, cậu cứ xem thoải mái.” Trần Hải Thiên dẫn Trang Tuyết thong thả đi trong phòng sách, chỉ cho y xem vài dãy sách: “Đây là dãy sách gồm đủ thể loại, xếp lung tung, không phân loại, xem xong tìm bừa một chỗ để nhét vào.”

Trang Tuyết vừa gật đầu vừa ngước nhìn sách trên giá: “Rất nhiều quyển giống tôi.”

“Ừ, trùng 95% đấy.” Trần Hải Thiên cười nhẹ: “Cậu cứ xem đi nhé, rồi xem cần dịch sách hay dọn dẹp hành lý gì thì làm đi, tôi xuống lầu trước.”

Anh bước ra phía cửa, lúc đi qua người Trang Tuyết thì bị y kéo lại. Anh hơi ngỡ ngàng dừng bước, Trang Tuyết kéo anh đến rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi đậu trên người y. Anh vô thức nhìn Trang Tuyết, hỏi: “Sao thế?”

Trang Tuyết không nói gì, trên mặt toát lên sự ngượng ngùng rất lâu anh không thấy, song y không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh. Y giơ tay ve vuốt khuôn mặt anh, động tác rất khẽ ngỡ như đang dò hỏi, gần như chưa chạm tới da anh. Sự ngập ngừng thoáng lướt qua trong thời gian ngắn tới không thể ngắn hơn, Trang Tuyết nghiêng người về phía trước, bờ môi lướt qua bờ môi Trần Hải Thiên, nhẹ nhàng tới mức thậm chí không thể coi đó là một nụ hôn mà chỉ là môi chạm môi mà thôi.

Ngay trong khoảnh khắc đó trái tim Trần Hải Thiên đập điên cuồng, anh đột nhiên hiểu ra rằng trái tim anh khát khao Trang Tuyết tới nhường nào, đó là nỗi khát khao lạ lùng, là nỗi khát khao không hề liên quan tới tình dục. Anh sâu sắc cảm thấy rằng, từ giây phút này đây, anh muốn Trang Tuyết trở thành một phần trong cuộc sống của anh, thậm chí là một phần trong sinh mệnh anh.

Anh biết Trang Tuyết cũng cảm thấy thế, vì Trang Tuyết đã che khuất ánh sáng trước mắt anh. Y nghiêng đầu hôn anh, giữa môi răng như là vị ngọt của giấm hoa quả và đường phèn hòa quện, anh cảm thấy toàn thân như bị ngâm giấm tan ra, lông tơ khắp người dựng đứng.

Anh không biết sao lại như thế. Đó chỉ là một nụ hôn rất khẽ nhưng cảm giác nó mang đến cho anh còn vượt xa hết thảy kinh nghiệm tình dục của anh trong quá khứ.

Anh mạnh mẽ hôn lại Trang Tuyết, Trang Tuyết cũng nồng nhiệt hôn đáp lại anh. Tay trái anh bị tay phải Trang Tuyết nắm chặt lấy, anh chạm tay phải lên mặt Trang Tuyết, còn tay trái Trang Tuyết vòng qua eo anh.

Nụ hôn của Trang Tuyết đong đầy sự dịu dàng nâng niu khiến người ta cảm thấy dẫu có mất hết tất cả cũng chẳng hề gì. Ngay lúc này đây, Trần Hải Thiên được bao trùm, vây hãm trói chặt trong sự nâng niu đó.

Bọn họ hôn nhau thật lâu mới tách ra trong hơi thở dồn dập, sau đó cứ đứng im lìm ôm lấy nhau. Trần Hải Thiên ngỡ như mình đã chết đuối, nỗi kinh hoàng cuộn lên trong lòng, vì anh không chắc chắn bây giờ đã là thời điểm đúng chưa. Đương lúc anh tưởng như mình đã ôm Trang Tuyết đằng đẵng bao năm, anh mới nghe thấy giọng nói của Trang Tuyết vang lên: “Nữa nhé?”

“Còn đang bán hàng đó.” Vừa mới thốt lên, anh nhận ra anh không nghe thấy tiếng nói của chính mình, tất cả âm thanh đều rè rè như bị tĩnh điện, thậm chí anh không chắc mình có đang tồn tại hay không.

“Thế bán xong thì tiếp nhé?”

Trần Hải Thiên dựa đầu lên vai Trang Tuyết, nghĩ một lát mới nghiêm túc nói: “Dù em có ngủ phòng anh thì em vẫn phải quét dọn tầng ba.”

“Được.” Trang Tuyết trịnh trọng trả lời: “Em quét luôn cả tầng một tầng hai nữa.”

“Cơ mà thế này có tiến triển quá nhanh không?” Nụ hôn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trần Hải Thiên, dẫu thực ra rất hiếm khi những việc Trang Tuyết làm nằm trong dự đoán của anh.

“Cũng bình thường, dù nhanh hơn dự tính của em nửa năm.” Trang Tuyết dựa đầu lên vai Trần Hải Thiên, giọng y từ sau đầu anh truyền tới.

“Em dự tính từ khi nào hả?”

“Tháng 6 năm ngoái, khi anh tới Đài Trung lần đầu tiên.”

“Anh cũng thế, anh dự tính là ít nhất một năm, còn lâu thì hai ba năm.” Trần Hải Thiên nói xong, lòng bỗng nảy lên sự bất an. Anh khẽ đẩy Trang Tuyết ra, nhìn vào mắt Trang Tuyết, hỏi: “Từ đã, em dự tính gì cơ?” Lần đầu tiên anh không chắc chắn mình có hiểu Trang Tuyết đúng không.

“Thời gian để chúng ta từ bạn bè bình thường biến thành bạn đời.”

Trần Hải Thiên an tâm, cũng may anh không hiểu sai. “Em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đã phát triển tới mức nào?”

Trang Tuyết thở một hơi, lại ôm chặt lấy anh lần nữa, đáp: “Chưa, chắc mới… em nghĩ xem nào,” Trang Tuyết dừng lại một lát, nói: “85%.”

“Anh cảm thấy giờ mới là 75%.”

“Vì em phải lòng anh sớm hơn, nên % của em mới cao hơn anh.” Trang Tuyết nói rất chân thành.

“Bắt đầu từ bao giờ?” Trần Hải Thiên thoáng kinh ngạc.

“Tháng 3, cái lần rán bít tết heo ấy.”

Trần Hải Thiên bỗng cảm thấy bản thân sắp mất khống chế. Sức lan truyền của Trang Tuyết đã thẩm thấu hòa tan vào toàn cơ thể anh. Anh đẩy nhẹ Trang Tuyết ra, mặt hai người rất gần nhau, gần đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương mơn man trên mặt mình: “Nếu em biết còn chưa đủ %, sao lại…”

“Thì chắc là do anh chịu cho em vào phòng sách của anh, khiến em kích động không kiềm chế được, hơn nữa giờ là thời khắc rất tốt để xúc tiến luôn,” Trang Tuyết cười, ngón tay trườn đến sau gáy anh, mơn trớn ve vuốt: “Chứ không đợi tới lúc % anh đủ rồi thì em đã tràn mất rồi.”

“Em nói gì cơ?”

“Hôm qua em mơ thấy bộ phim dài tập tiếng Đài về trang phục triều Thanh trong tương lai, mượn trước dùng một chút.”

“À,” Đầu óc Trần Hải Thiên rối bung như mớ bòng bong, chỉ đành hôn khẽ mấy cái lên môi Trang Tuyết: “Anh… anh xuống dưới đã, tối nay ăn bít tết heo nhé? Còn thừa nửa lọ tương, vừa kịp ăn hết trước lúc hết hạn. Chốc nữa em lấy thịt lợn trong ngăn đá ra rã đông đi, ở ngăn mát có bắp cải đấy, tiện thể lấy ra thái luôn…”

“Để em rán luôn rồi bưng xuống cho, dù sao em cũng rán giỏi hơn anh.”

Trần Hải Thiên đồng ý rồi quay người. Lúc rời phòng, anh nghe thấy tiếng Trang Tuyết nói sau lưng: “Thế tối nay tiếp tục nha?”

“Đóng cửa rồi anh sẽ trả lời em.”

Trần Hải Thiên cảm thấy bản thân như cốc đá đựng cà phê nóng, đầu óc bừng bừng mà vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Anh như nứt ra vỡ toác trong trạng thái lạnh nóng đánh nhau.

Anh nhét đầu vào ngăn đá lạnh ngắt, hít sâu một hơi, lấy một túi cùi đào đông lạnh cứng ngắc ra, bỏ vào máy xay sinh tố, cho thêm đủ loại nguyên liệu làm thành cốc sinh tố đào. Đoạn, anh ngồi trong quầy bar, uống một hớp to hết nửa cốc, cảm xúc mới dần dần lắng dịu xuống.

Dù anh đã sớm dự đoán trong lòng rằng một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra, tuy nhiên khi thực sự đối mặt với nó, anh vẫn cảm thấy lúng túng bối rối. Anh nhớ đến khoảnh khắc ngắn ngủi đôi bên nhìn nhau khi nãy, sự tĩnh lặng chảy xiết bao quanh hai người, thứ tĩnh lặng ấy là cảm xúc an tâm, là Latte được pha bởi cà phê và sữa với tỉ lệ vừa chuẩn, là đậu phụ thối kết hợp với một lượng bắp cải muối và nước tương thích hợp.

Bọn họ đang yêu nhau, dùng cả lý trí và con tim đã trưởng thành chín chắn này để yêu đối phương. Chỉ nghĩ đến điều này thôi mà anh đã cảm thấy bản thân rơi vào cái hố sâu hoắm, gần như bị chìm đắm trong đó. Anh bắt đầu lại nghĩ lung tung, cuối cùng anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trang Tuyết: Thế % còn lại thì làm sao giờ?

Cứ lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau, đè xuống còn có thể triệt tiêu phần chênh lệch.

Anh đọc tin nhắn trả lời của Trang Tuyết, không kìm được bật cười khúc khích, lòng cảm thấy căng tràn hạnh phúc. Tất cả thứ mà anh có, tất cả thứ mà anh sắp có, hết thảy đều rất bình thường song chúng đang lấp lánh ánh sáng.

“Tiểu Vạn…”

Trần Hải Thiên giật thót ngẩng đầu lên, thấy Võ Đại Lang đang đứng trước quầy bar hoài nghi nhìn anh.

“Anh biết cười.” Giọng nói của Võ Đại Lang tràn ngập sự hoang mang.

Trần Hải Thiên hơi ngượng ngập đứng dậy: “Tôi đâu phải Hạng Vũ, tất nhiên là biết cười.”

“Hạng Vũ?”

“Hạng Vũ chưa bao giờ cười trong lịch sử đó, lần cười duy nhất là khi tự vẫn ở sông Ô… Mà thôi không quan trọng”, Trần Hải Thiên lắc đầu, thỉnh thoảng anh cứ buột mồm về câu chuyện lịch sử đã gắn liền với cuộc đời anh trong thời gian dài: “Sao thế? Trang… Trang Tuyết trên tầng, tôi gọi cậu ấy cho anh nhé.” Suốt một năm nay, anh vẫn chưa biết nên gọi Trang Tuyết như thế nào.

“Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường ghé qua trả bình Moka cho anh thôi. Tôi đã mua một cái bình cho hai người rồi.” Võ Đại Lang đưa cái túi cho Trần Hải Thiên, ngồi trên cái ghế gần quầy bar: “Xay giùm tôi một bao Mandheling nhé, tôi phải nhanh chóng quay về đợi người ta đưa đồ nội thất tới.”

“Trang trí lại nhà cửa à?”

Võ Đại Lang vừa nói vừa cười, khóe miệng như sắp kéo tới mang tai: “Cũng không hẳn, mua một vài giá sách với bàn, sơn qua lại tường. Ba ngày trước tôi nhận được bưu thiếp của Tiểu Thành, em ấy nói muốn cho tôi cơ hội, thế nên tôi phải nhanh chóng trang trí lại nhà trước khi em ấy về.”

“Ba ngày trước?” Trần Hải Thiên khựng lại một lát, tiếp tục đổ hạt cà phê vào máy xay hạt.

Võ Đại Lang nói giọng kích động, mắt sáng như đèn pha: “Ừ, thư gửi từ một chỗ tên là ‘Hạ Hà’. Tôi đã tra rồi, anh biết kết quả như nào không? Chỗ đó có ngôi miếu Tu viện Langbrang, bộ phim cuối cùng tôi và Tiểu Thành xem quay ở đó, đấy chính là ý trời…”

Trần Hải Thiên ấn máy xay, tiếng xay ầm ầm át đi giọng nói của Võ Đại Lang. Nếu không làm như thế, anh sợ bản thân sẽ không kìm được mà lại nói những lời chế giễu hắn.

Tiễn Võ Đại Lang đi, anh lập tức đi lật xem lịch tháng. Đúng chuẩn rồi, ba ngày trước là ngày mùng 1 tháng 7 âm lịch, Quỷ Môn mở, một năm có 365 ngày, lại nhận được bưu thiếp đúng vào ngày đó thì quả thật là ý trời.

Thế Võ Đại Lang nhận được bưu thiếp hay là hồn phù nhỉ? Trần Hải Thiên thầm đoán trong lòng, đồng thời kính cẩn mặc niệm cho Võ Đại Lang ba giây.

“Đại Võ tới à?” Trang Tuyết nghiêng nửa người ra từ phòng bếp. Y đã thay quần áo thành đồ ở nhà chuột Mickey.

“Ừ, đến trả bình Moka.” Trần Hải Thiên đón lấy ánh mắt của Trang Tuyết. Anh cảm giác ánh mắt ấy chan chứa niềm vui, cảm xúc của anh lại bắt đầu hỗn loạn, y chang một thằng ngốc sa vào tình yêu điên cuồng. Anh vào trong phòng bếp, vì khi Trang Tuyết mặc đồ và đi dép ở nhà sẽ không bao giờ bước vào quán cà phê, đây là sự tôn trọng mà Trang Tuyết dành cho nơi anh làm việc.

Mới đi tới cửa, Trang Tuyết đã kéo tay anh, ôm anh vào lòng, hôn anh.

Anh cũng hôn trả Trang Tuyết như y hôn anh, xen lẫn sự dịu dàng trước đây chưa từng có. Anh tỉ mẩn vuốt ve mái tóc xoăn của Trang Tuyết, môi và răng chìm ngập trong hơi thở của Trang Tuyết. Sinh tố anh vừa uống như đang cuộn trào sôi sục nơi dạ dày, sánh ngọt nóng bỏng. Cơ thể đang ôm lấy Trang Tuyết như đã vuột khỏi sự khống chế của anh, cảm xúc rúng động khi da thịt chạm nhau khiến anh đắm đuối ngất ngây. Anh ngỡ như bản thân đang đứng trong lớp kem sữa, chìm dần chìm dần xuống, nếu như không ôm lấy Trang Tuyết, anh sẽ bị nuốt chửng trong đó.

Trang Tuyết mơn trớn anh với những cái vuốt ve tràn đầy hơi thở tình dục. Y nghe thấy hương đào ngọt ngào và mùi Mandheling thơm nồng trên người anh, hờ hững buông môi hôn lên các sợi tóc lòa xòa trên gáy anh, sẽ sàng thủ thỉ tên anh bên tai anh, mải miết hết lần này tới lần khác, giống như đọc diễn cảm một bài thơ, miệt mài hết lần này tới lần khác, sục sôi cháy bỏng, nồng nàn sâu lắng, trao hết chẳng màng.

“Anh chắc là phải đợi đến lúc đóng cửa sao?” Giọng nói của Trang Tuyết, hơi ấm của Trang Tuyết, mùi vị của Trang Tuyết trong tích tắc đã cuốn phăng tất cả lý trí của anh.

Sẩm tối ngày hôm ấy, quán cà phê Noone do Noone mở đột nhiên đóng cửa sớm, nhưng bởi trong quán không có ai nên cũng chẳng ai để ý.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.