Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 15: Ảo ảnh



Sau lễ Tình nhân, Trần Hải Thiên vẫn giữ thói quen online từ 11 giờ tối đến 3 giờ sáng và từ 12 giờ trưa tới 2 giờ chiều như mọi khi. Còn Nothing thì chẳng bao giờ online cùng lúc với anh, cứ ngỡ như là y ở bán cầu khác.

Anh không đoán già đoán non gì hết, dù nguyên nhân là do thời gian không cho phép hay y thực sự tránh anh đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện của Nothing. Nothing muốn làm gì cũng chẳng liên quan tới anh.

Song, anh vẫn nhận được thư của Nothing, đều đặn mỗi ngày một lá. Nào kể chuyện, nào nói về cuộc sống sinh hoạt, nào tám chuyện đồ ăn, nào bàn chuyện thời tiết.

Cẳng chân Nothing bị bỏng pô xe máy, nổi cả bọng nước. Dạo này Nothing mê mẩn món bánh hành chiên vỉa hè nóng hổi vừa mới chiên xong. Nothing khắc nước, điện thoại thì bị rơi vào bồn cầu, nước trái cây đổ lên bàn phím, trong nhà mất nước, ra ngoài gội đầu thì quên mang tiền. Nothing thích mấy trò tấu hài kiểu Mỹ hơn, bởi chúng cũng nhạt thếch như Anh. Nothing không có hứng thú với Hoắc Nguyên Giáp, nhưng y sẽ thấy thú vị nếu Hoắc Nguyên Giáp thả thính tán tỉnh Harry Potter dăm lần. Nothing thấy nhược điểm lớn nhất của Xuân Quang Xạ Tiết là tên hai nhân vật chính quá nhiều nét[1]. Nothing thích Huỳnh Diệu Minh, đợt này hay nghe bài Gần như vậy xa đến thế[2], trong đó có lời độc thoại của Trương Quốc Vinh.

Anh là hốc cây của Nothing, được nuôi dưỡng tưới tắm bởi những lá thư của y, giữa hàng vạn con chữ, trong thinh lặng im lìm, rễ cây đó ngày một phát triển cắm sâu xuống lòng đất.

Ngồi tàu hỏa từ Brussels[3] đến Amsterdam[4]

Hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ

Hàng chục thị trấn, hàng ngàn dặm đường, hàng chục triệu người

Loang loáng vút qua trước mắt tôi

Có phải chăng cả cuộc đời này

Cơ hội gặp gỡ duy nhất ấy

Đã bị tôi vuột lỡ mất rồi…[5]

Suốt mấy ngày ấy, máy tính của Trần Hải Thiên không ngừng vang lên giọng nói của Trương Quốc Vinh – thứ tiếng Quảng Đông mà anh chẳng hiểu.

Mãi cho tới đầu tháng 3, Trần Hải Thiên mới “gặp lại” Nothing.

Dường như Nothing đang đợi anh, vừa online cái Nothing gửi tin nhắn liền, giọng điệu hết sức tự nhiên: [Tôi vừa lấy keo xịt tóc xịt muỗi, thế là nó dính luôn trên tường rồi.]

[Keo xịt tóc của anh thật hốt hển.] Anh cũng thản nhiên đáp lại, chẳng nói lâu rồi không gặp gì đó, cứ như thể mới hôm qua họ còn nhắn tin cho nhau.

[Cái keo xịt này đẳng cấp thiệt ấy, nó làm muỗi dính chặt trên tường nhưng vẫn sống nhăn, khiến tôi sặc gần chết.]

[Mạnh dữ vậy, để tôi đốt cho anh hai chai nhé.]

Cuộc đối thoại vẫn như mọi khi, song Trần Hải Thiên lại cảm thấy ẩn trong đó có sợi dây mơ hồ, gượng gạo lúng túng nào đó. Hệt như cảm giác bối rối khi bạn duỗi người vươn vai, vô tình đụng phải người qua đường, cuống quýt thu lại động tác. Nhưng sự xấu hổ này lại khiến anh cảm thấy thú vị, cảm tưởng như mình đang đứng bên bờ nhìn tòa thành được bồi đắp bởi cát, hoặc từ bên cạnh bàn nhìn xuống tòa nhà được dựng lên từ các lá bài[6], vừa mong nó có thể đứng vững mãi như thế nhưng lại cũng mong nhìn thấy cảnh nó sụp đổ.

Bởi là người lý trí mạnh nên lúc tức giận mặt mày anh vẫn thản nhiên vô cảm, buồn bã xót xa cũng vẫn nhoẻn miệng tươi cười, dẫu mọi chuyện có trượt khỏi đường ray thì cũng dửng dưng như thể chẳng liên quan tới mình, sau đó từ từ đợi mọi thứ diệt vong.

Vào ngày 27 tháng 3, Mộng Cầu Vồng ghim thông báo sẽ ngừng hoạt động vào ba tháng sau.

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy thông báo ấy, một kẻ sống lý trí như Trần Hải Thiên cũng hoảng loạn cuống cuồng, thậm chí còn chưa kịp xem thư Nothing gửi hàng ngày đã quýnh lên gọi ngay cho Lương Mĩ Lị.

Hiếm khi Trần Hải Thiên nói với giọng thảng thốt: “Mộng Cầu Vồng sắp ngừng hoạt động. Mộng Cầu Vồng sắp ngừng hoạt động. Mộng Cầu Vồng sắp ngừng hoạt động. Nó sắp đóng cửa rồi.”

“Trần Tiểu Vạn, nói một lần là tôi hiểu rồi.” Trong giọng nói của Lương Mĩ Lị chứa cả tạp âm quái lạ, như tiếng dầu mỡ bắn ra từ bó rau bỏ vào chảo dầu: “Còn thông báo trước nữa, tử tế thế còn gì, đâu như diễn đàn les nọ, tự nhiên sập luôn.”

“Sắp đóng cửa rồi…” Đầu Trần Hải Thiên như sắp nổ tung, tâm trí lơ lửng bay lượn, chuyện này đã vượt quá nhận thức của anh. Mộng Cầu Vồng sắp ngừng hoạt động, vậy Nothing thì sao đây?!

“Ông đang nghĩ phải làm gì với tổ trưởng Lý chớ gì?” Lần này, giọng nói của Lương Mĩ Lị lẫn tiếng xẻng xúc thức ăn, “Tôi có thể nói cho ông biết nên làm thế nào, nhưng theo kinh nghiệm xương máu của tôi thì cứ bỏ tất cả lại đó, biến anh ta và Mộng Cầu Vồng thành hồi ức.”

“Hơ,” Trần Hải Thiên hít sâu một hơi, gắng dùng lý trí đè nén lại những suy nghĩ cảm xúc khác đang trỗi dậy: “Bà đang làm gì đấy?”

“Tập nấu ăn, hình như tôi lại tiến bộ rồi… meo meo”. Cuối cùng những tạp âm xung quanh Lương Mĩ Lị cũng hết hẳn, giờ lại vang lên tiếng ăn uống rột roạt rõ ràng: “Tôi cũng đã từng mất vài người bạn vì diễn đàn les kia tự dưng đóng tiệt, một hai năm đầu tôi còn tiếc nuối lưu luyến nọ kia, thậm chí còn muốn thịt luôn admin diễn đàn á, nhưng giờ lại thấy thế cũng tốt, để ký ức đóng băng trong khoảnh khắc ấy, thế là tuyệt đẹp.”

“Ngon không?” Trần Hải Thiên còn lo lắng cho Lương Mĩ Lị hơn cả chuyện diễn đàn đóng cửa.

“Cơm thì chín rồi nhưng thức ăn mặn quá, ui da, có một miếng bị cháy sém, nom dị vãi.” Trong điện thoại truyền tới tiếng bới cơm của Lương Mĩ Lị: “Nói nghe nè, nhắn tin trên diễn đàn với MSN không giống nhau, tin nhắn màu hồng dễ tạo không khí tình cảm xốn xang, phù phù phù, nói chuyện quen trên diễn đàn rồi, tới lúc lên MSN thì tẻ nhạt chán chết, đó là kinh nghiệm của tôi cả đó.”

“Bà đã có thuốc đau dạ dày chưa đó?” Trần Hải Thiên lo lắng tới mức mày nhăn tít lại.

“Trần Tiểu Vạn, ông có nghe tôi nói không vậy?”

“Lần trước bà nấu canh trứng xong bị ngộ độc thực phẩm…”

“Vì trứng hỏng rồi!”

“Nhưng bà đâu có phân biệt được trứng hỏng với trứng thường…” Trần Hải Thiên ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào thông báo: “Giấc mộng mười năm, mộng tàn người tan, diễn đàn sẽ đóng cửa vào ngày 27 tháng 3, mong các lữ khách đóng gói hành lý xong xuôi trước khi Mộng Cầu Vồng biến mất.”

Vẫn còn ba tháng nữa. Trần Hải Thiên cảm thấy bản thân sắp mất lý trí rồi, Nothing đâu chỉ là “một người bạn trên mạng” bình thường chẳng hề quan trọng như Lương Mĩ Lị nói!

“Nếu đối phương là An Ni, bà sẽ làm gì?” – Trần Hải Thiên hỏi.

Phía bên Lương Mĩ Lị im lặng một lúc rất rất lâu, trong điện thoại chỉ vang lên tiếng ăn.

“Nếu là tôi của hiện giờ, tôi sẽ giữ em ấy lại, bởi bây giờ tôi đã có khả năng giữ em ấy. Chuyện tôi và em ấy tan vỡ bởi tôi đã giữ em ấy vào thời điểm tôi không đủ sức để giữ em”. Có vẻ Lương Mĩ Lị đã ăn xong, trong điện thoại lại vang lên tiếng châm thuốc: “Tôi đã từng nói với ông rồi, mẹ kiếp, hai con người xuất sắc ở bên nhau quá đỗi khó khăn. Lúc ấy chúng tôi quá trẻ, tự cao tự đại, không biết bao dung cũng chẳng biết nhường nhịn, lúc nào cũng chỉ muốn thắng, muốn đánh bại đối phương, muốn để đối phương sùng bái mình, thế nên tới cuối cùng cả hai chúng tôi đều đã thua.”

“Xuất sắc cơ à, bà cũng mạnh mồm gớm.” Trần Hải Thiên dụi mắt, đến sa mạc lời với cô.

“Người vô sỉ vô địch thiên hạ, tóm lại hai con nhím ngang tài ngang sức, khi còn trẻ chẳng dễ bên nhau”, Lương Mĩ Lị thở dài: “Một hai năm nay tôi mới hiểu ra, chỉ tiếc trên đời không có thứ gọi là ‘biết trước’, nếu biết trước ai là một nửa của mình thì lúc sinh tôi đã lấy ghế ra đợi rồi.”

“Không làm sẽ tiếc nuối, làm rồi sẽ hối hận.”

“Đúng, Tiểu Vạn Vạn, cuộc sống hiện thực cũng vô cùng mẫn cảm như bệnh viêm khớp vậy.” Trong giọng nói Lương Mĩ Lị chứa đựng sự nghiêm túc ít gặp: “Ông là người quá lý trí trong tình cảm, nếu thần kinh đối phương không vững thì rất dễ bị ông làm cho tức chết, tuyệt vọng, rã rời, điên cuồng, cạn lời, chưa qua mấy hiệp đã muốn giết quách ông đi, diệt khẩu cho xong. Có thể Nothing chính là tổ trưởng Lý, nhưng cũng có thể là pháp sư Nghiêm[7].”

“Ừ, tôi biết.”

“Có series phim Mỹ là Bones (Hài Cốt), mà trong phim đầy những thi thể ấy, hôm nào cho ông mượn coi, nữ chính là người cực kỳ lý trí, nhưng cô ta đã gặp một người đàn ông chín chắn có thể siêu độ cho mình, dù phim hơi dài dòng lê thê…”

“Siêu độ?”, Trần Hải Thiên kêu lên.

“Ờ, tóm lại là, tôi nói cho ông kinh nghiệm của một người đã từng trải qua chuyện này nè, khi nào ông tĩnh tâm lại, nghĩ cho kỹ coi ông ‘không muốn’ có được gì từ Nothing.” Lương Mĩ Lị đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “không muốn”.

Cúp điện thoại, Trần Hải Thiên khép mắt lại, ngửa đầu dựa vào lưng ghế. Trời đã dần ấm lên, gió se lạnh lùa qua ô cửa sổ đang mở, len lỏi thẩm thấu tan vào quần áo anh.

Lương Mĩ Lị không hỏi thứ anh “muốn” mà lại hỏi thứ anh “không muốn” trước.

Anh không muốn có ngày sẽ phải thốt lên câu “thà hoài niệm còn hơn gặp lại”, không muốn có ngày ôm nỗi ân hận trở thành người dưng với Nothing, không muốn khi kéo tấm gấm vóc mê người ấy ra, lại phát hiện bên trong nó chỉ là một tảng đá hết sức tầm thường.

Trong hòm thư chứa đựng những câu chữ của một người độc nhất vô nhị, nhưng câu chữ nào phải là người thật. Những câu chữ ấy chẳng mang sức nặng của chữ nghĩa, chúng đâu tương đương với người ấy. Một năm chín tháng này, là anh trong “ảo ảnh” đọc những con chữ “ảo ảnh”.

Nothing là tủ kính trưng bày hấp dẫn được bày biện cẩn thận, là bữa tiệc thịnh soạn được trình bày đẹp đẽ, che giấu đi hết thảy những nhốn nháo rối loạn, những dầu mỡ bẩn thỉu đằng sau.

Diễn đàn này chính là thứ duy nhất liên kết với mọi thứ thuộc về họ.

Rời bỏ diễn đàn, Nothing sẽ chẳng còn ý nghĩa.

Anh click vào hòm thư, thấy Nothing gửi thư cho anh sau lúc đăng thông báo. Trong thư Nothing nhắc tới chuyện lông gà vỏ tỏi về ba cuộc lừa đảo điện thoại, cuộc thứ nhất là người nhận bưu phẩm đảm bảo, cuộc thứ hai thì cục thuế hoàn thuế, cuộc thứ ba diễn cảnh cha già đang bị bắt cóc cần gom tiền cứu, viết sống động y như thật, đăng trên mục truyện cười thể nào cũng nổi rần rần cho coi.

Lá thư này khiến anh cười rất lâu, làm anh cảm thấy bình tĩnh, ấm áp, vui vẻ, bởi vì thư của Nothing là ảo trong ảo, không nằm trong hiện thực sắp đóng cửa của diễn đàn.

Anh cảm thấy mọi thứ lại quay về đúng quỹ đạo của nó.

Bên ngoài cửa sổ, trời đã vào mùa hoa khói tháng ba[8], vạn vật bỗng đổi thay trong chớp mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.