*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Mạnh Vãn Yên thức dậy rất sớm.
Nhưng khi nàng vừa bước tới hậu viện, chuẩn bị đi nấu canh thì bất ngờ phát hiện một thân ảnh cao gầy đang đứng trước cửa phòng bếp. Trong buổi sớm nhợt nhạt, người nọ chắp tay ra sau lưng, vạt áo phất phơ, nghe thấy âm thanh từ đằng xa bèn quay đầu nhìn sang, nhếch miệng cười mỉm.
Mạnh Vãn Yên dừng lại, còn đang sững sờ thì người nọ đã cất bước đến chỗ mình. Đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác bối rối và xấu hổ, không bình tĩnh đứng được, xoay người bỏ đi cũng không xong, nàng đành cúi thấp đầu, lùi về sau theo bản năng.
Diêm U cách Mạnh Vãn Yên vài mét, không áp sát quá gần. Trông thấy đối phương lại định lùi xuống, nàng híp mắt phượng, không vui nói: "Mạnh Vãn Yên, nàng còn muốn trốn ta đến khi nào, không muốn thấy mặt ta đến vậy à?"
"...Không có." Bị đối phương vạch trần, Mạnh Vãn Yên thầm giật mình, sắc mặt càng thêm mất tự nhiên.
"Hừ, còn dám nói không nữa. Xem ra trình độ tâm khẩu bất nhất* của Mạnh đại nhân càng ngày càng lợi hại nhỉ." Diêm U tức giận lầm bầm. "Nàng vô tâm không đến thăm ta, bây giờ ta tự mình tìm nàng cũng không được à? Thấy ta còn làm ra vẻ mặt u ám, nực cười... Khi nào thì nàng mới thôi cái tính rầy rà, cứng nhắc, cố chấp đáng ghét này hả?"
*Tâm khẩu bất nhất: Bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo.
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta, lẽ nào bản vương nói sai sao?"
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi, hừ... Ta tha thứ cho nàng không được hả?" Diêm U đột ngột tiến sát, kéo bàn tay mềm mại của y nhân, định dắt ra ngoài.
Mạnh Vãn Yên đổi sắc mặt: "Ngươi làm gì vậy Diêm U? Ta còn phải đi nấu canh mà."
"Hôm nay cứ để Vô Nhai làm thay đi. Giờ thì theo ta đến một nơi." Minh Vương điện hạ cực kỳ phóng khoáng mà kéo y nhân ra ngoài cửa, lực nắm rất có kỹ thuật, không làm đau đối phương, cũng không quá lỏng lẻo. Mạnh Vãn Yên giãy giụa vài lần, sau đó chịu phận bị dắt đi, nhưng trong lòng thì bất mãn. Nàng nhăn mày, lạnh giọng hỏi: "Rốt cục ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
"Nữ nhân đầu gỗ này..." Vị điện hạ nào đó hơi bực bội lẩm bẩm vài câu, chợt quay đầu nhìn Mạnh Vãn Yên, gian xảo nháy mắt vài cái, đôi môi mỏng khẽ thốt ra ba chữ: "Đi bỏ trốn."
...Bỏ trốn ư?
Mạnh Vãn Yên trợn tròn mắt, đối phương càng đi càng nhanh, đến mức nàng phải bước vội theo. Chợt có tia sáng lóe lên, cảnh vật xung quanh biến đổi, dường như hai người đã tiến nhập vào một không gian khác, như đang ở bên trong một đường hầm sặc sỡ nào đó, những điểm sáng đầy màu sắc hệt như pháo hoa nổ, chạy xẹt qua hai bên.
Tiếp đó, một đền thờ đồ sộ bao phủ ánh sáng trắng xuất hiện ở trước mặt, dần dần to lên theo từng bước chân. Lúc Mạnh Vãn Yên đi qua tia sáng trắng, do quá chói nên nàng nhắm mắt lại, chỉ nghe được mỗi tiếng cười khe khẽ như gió thoảng của ai kia, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay mềm mại cọ xát vào nhau.
Đến khi cước bộ dừng lại, Mạnh Vãn Yên mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng giữa một vùng rộng lớn. Đằng trước là mặt biển mênh mông vô bờ, sau lưng là bãi cát cùng gò núi nhấp nhô, từng tán cây lá kim xanh lục trải dài từ gần đến xa.
"... Nơi này là?" Mạnh Vãn Yên kinh ngạc thốt lên. Người bên cạnh thích thú giới thiệu: "Nơi này là U Hải - vùng đất hoang trên dương gian, nằm ngoài Quỷ Môn giáp ranh với Minh Giới. Ta thường đến nơi này để giải sầu."
"U Hải ư? Sao lại có tên như vậy?"
"Nàng có ý kiến gì với tên bản vương đặt ra à?" Vị điện hạ nào đó nhíu mày.
Mạnh Vãn Yên không nói gì, Diêm U nhếch môi, đôi mắt tím tràn đầy nhu hòa động lòng người: "Qua đây ngồi đi, vài hôm nữa lại ra." Nàng bá đạo kéo Mạnh Vãn Yên đến dưới tàng cây, ngồi trên một tảng đá nhẵn bóng.
Lúc này bầu trời trên dương gian vẫn chưa sáng hẳn, sắc xám bao trùm giữa không trung, tại điểm giao thoa giữa trời và biển dường như lóe ánh sáng bạc, dần dần càng thêm rực rỡ, những đám mây gần đó cũng hiện lên vài vòng sáng. Chốc sau, đám mây đã chuyển sắc cam, từ từ đổi sang màu đỏ nhạt, tầng tầng lớp lớp nhuộm sáng khắp trời.
"Đẹp quá..." Mạnh Vãn Yên thấp giọng thì thào, nàng ngẩn ngơ nhìn về phía xa, quên mất mình vẫn còn đang nắm tay ai đó. Không rõ đã bao lâu chưa thấy ánh bình minh rồi, lần trước lên nhân gian toàn mưa rơi liên miên, u ám liên tục suốt mười ngày mà vẫn không thấy mặt trời xuất hiện, chứ đừng nói là mọc hay lặn. Quang cảnh trước mặt lúc này khiến nàng chấn động, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy cuồn cuộn, không sao ngừng được.
Ánh hào quang chiếu vào gò má lẫn y phục trắng thuần trên người nàng, sắc màu nhu hòa ấm áp giúp xua bớt vẻ lạnh lùng đơn điệu. Hồng hà ánh tần thủ, kim phấn phốc nga mi*, nhìn nàng đặc biệt nhu mì, khác hẳn với xưa kia.
*Rặng mây đỏ ánh lên vầng trán đẹp, tia nắng vàng phủ trên mày ngài. Tần có nghĩa là con cồ cộ (cào cào), vì trán nó rộng và vuông nên trán người đẹp được gọi là "tần thủ". Nga mi cũng là từ mô tả lông mày đẹp như râu con ngài.
Hình ảnh này phản chiếu vào trong mắt người bên cạnh. Vì vậy Diêm U cũng theo đó mà giãn lông mày, thở dài: "Thật đẹp..."
Đúng lúc này, vầng thái dương đỏ đã vươn ra khỏi đám mây trắng, lộ nửa mặt trong ánh hào quang. Tia sáng vàng chiếu xuyên qua kẽ mây, xé tan cảnh bình minh, bao phủ khắp sườn núi cùng bãi biển.
Khung trời chuyển sắc xanh lam, mặt biển cuộn sóng, nhấp nhô ánh vàng kim. Một đàn hải âu từ đằng xa bay tới, ồn ào đạp nước trong bãi nông, mặt cát trắng mịn in hằn vết chân nối tiếp nhau, tiếng hót vang vọng không dứt.
Diêm U vẫn nhìn về phía xa, mãi đến khi vầng thái dương hoàn toàn bại lộ, nàng mới quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh. Ánh nắng xuyên qua tàng cây, điểm xuyết lên y phục trắng tinh, rọi sáng hoa văn hình cây lan chỉ in chìm trong áo, tăng thêm vẻ tao nhã xuất trần của y nhân. Đáy lòng Diêm U dao động, nhẹ giọng nói: "Nàng nói xem... đây có được xem như là lần đầu tiên hai ta hẹn hò không nhỉ?"
Mạnh Vãn Yên khẽ giật mình, không biết nên đáp lại như thế nào. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng khi nghe thấy câu hỏi kia, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn. Tuy nhiên ngay sau đó, nàng bỗng để ý thấy lúc tia nắng mặt trời chiếu lên người Diêm U, đối phương bất giác cau mày, rụt người lại.
Vì vậy nàng bèn đổi chủ đề: "Ngươi... ghét mặt trời sao?"
Diêm U dời mắt, khẽ lắc đầu: "Chỉ là không thích tiếp xúc thôi." Mỗi khi muốn lên dương gian, Diêm U đều đến vào buổi tối hoặc trời nhiều mây, chưa bao giờ xuất hiện trong thời điểm ban ngày quang đãng. Lí do là vì nàng không thích ánh mặt trời, thậm chí có phần sợ nó. Thói quen này đã có từ rất lâu rồi, có điều...
"Có điều... hôm nay ta muốn cùng phơi nắng với nàng." Diêm U kiên định nói, mắt sáng long lanh.
Lập tức nàng dẫn Mạnh Vãn Yên ra khỏi bóng râm, để tia nắng sớm dịu nhẹ chiếu thẳng vào hai nàng.
Nháy mắt cảm giác ấm áp bao phủ khắp người, cực kỳ thoải mái dễ chịu. Mạnh Vãn Yên kinh ngạc, không khỏi có phần lo lắng, nàng trông thấy người bên cạnh mím chặt môi, lông mày bắt đầu nhíu lại. Vì vậy hơi mất tự nhiên mở miệng: "Ngươi không cần miễn cưỡng như thế."
Người bên cạnh nhắm nghiền mắt, cảm nhận sức nóng trên da thịt, khẽ nói: "Lần đó không được thấy mặt trời, tiếc thật."
"Lần đó..." Mạnh Vãn Yên nhớ đến chuyện lúc trước, khuôn mặt trở nên buồn bã, thấp giọng nói: "Đâu chỉ có mỗi tiếc nuối..."
"Nhưng mà sau đợt sương mù dài dằng dặc, trời sẽ lại sáng lên thôi, không phải sao?" Diêm U mở mắt, đột nhiên tim Mạnh Vãn Yên đập thình thịch, cảm giác đôi mắt của đối phương còn sáng lạn hơn cả mặt trời. Diêm U giơ hai bàn tay đang nắm chặt, nhếch môi: "Ừm, giống như bây giờ vậy."
"Ngươi..." Mạnh Vãn Yên hơi thất thần, nhìn Diêm U chằm chằm, sau đó chợt đổi giọng: "Ngươi đang bốc khói kìa." Cùng lúc đó trong không khí nổi lên mùi cháy khét, toàn thân người nào đó đang tỏa khói trắng, kêu xèo xèo.
"...Ugh." Diêm U hốt hoảng, vột vàng giơ tay kết ấn, xuất ra một cây dù bằng giấy dầu.
"Đã nói yếu thì đừng ra gió rồi." Mạnh Vãn Yên lườm nàng, khóe miệng không giấu nổi ý cười. Diêm U nhìn đi chỗ khác, lúng túng giải thích: "Chỉ... chỉ là chưa quen thôi."
Sau đó hai người cùng ngồi xuống bãi cái trắng mịn, đồng loạt dõi về phía xa. Gió nhẹ thổi vào mặt, bầy hải âu kêu vang, truy đuổi lẫn nhau, chỉ yên lặng nhìn cũng thấy rất thú vị. Chợt vài con cá voi khổng lồ nhảy vọt khỏi mặt biển xanh biếc, tạo nên sóng lớn, dưới ánh mặt trời chói chang, chúng phun cột nước, phản xạ hình ảnh cầu vồng rực rỡ.
Diêm U che dù, cảm giác đôi mắt mình có chút nhức nhói, nàng khẽ thở dài, nói: "Coi bộ phải mất mấy ngày mới thích ứng được."
Mạnh Vãn Yên vòng tay quanh đầu gối, ngắm nhìn cầu vồng rộng lớn ngoài khơi. "Có lẽ thời gian ngươi tránh mặt trời lâu hơn ta nhiều."
"Nhưng mà... ta nghĩ ta bắt đầu có chút thích thứ chói mắt kia rồi." Diêm U quay mặt lại, lần đầu tiên nàng nở nụ cười có phần ngây ngô, ôn nhu nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ mặt trời đẹp như vậy, cho đến khi nàng xuất hiện."
Mạnh Vãn Yên nghe vậy liền chấn động, hơi quay đầu nhìn Diêm U. Tại nơi trời xanh mây trắng, nụ cười ngây ngô kia đột ngột đập vào mắt nàng, trái tim trong ngực lại đập thình thịch.
"Nè, để ta kể cho nàng nghe một câu chuyện này nhé." Bỗng Diêm U nói.
Diêm U liếc nhìn người bên cạnh, chuyển mắt nhìn thẳng về phía xa.
"Ừm... Rất lâu trước kia, trong núi sâu có một nữ tử tu tiên, tên là Tố Ẩn." Nàng mở đầu bằng một câu đơn giản, chậm rãi kể: "Tố Ẩn chuyên tâm tu đạo, năng lực cực giỏi, rất nhanh đã tu luyện lên nguyên anh, bước vào giai đoạn mấu chốt đầu tiên. Vì ở trong núi nên không rõ năm tháng, cuộc sống bần hàn tịch liêu như không có điểm cuối. Thế nhưng vào một ngày nọ, một toán người xâm nhập vào núi, phá vỡ sự tĩnh mịch vốn có."
"Thì ra là một đám người có bộ dạng như sơn tặc đang đuổi giết một thiếu nữ." Diêm U dừng một chút, vén tóc bị gió thổi rồi nói tiếp: "Tố Ẩn ra tay cứu thiếu nữ kia, sau đó biết thiếu nữ ấy chỉ lẻ loi một mình, không có nhà để về thì quyết định giữ lại, cũng ban tên là Chỉ Nhi. Bởi vì lúc hai người gặp nhau là vào thời điểm cây lan bạch chỉ bên bờ sông nở rộ, hương hoa thanh đạm, rất giống với khí tức trên người thiếu nữ ấy."
Diêm U yên lặng nói, tia sáng xuyên qua ô giấy dầu, phủ lên người nàng, bao bọc lấy đường nét thanh tuấn tú mỹ, gương mặt rất điềm tĩnh, đôi mắt tím tựa như nước suối trong đầm sâu, ánh lên cái nhìn thâm thúy mà cũng xa xăm.
Mạnh Vãn Yên chợt hốt hoảng, cảm giác người trước mặt dường như mờ ảo đi nhiều, có phần không chân thật.
Đối phương lại nói tiếp: "Từ đó về sau, Chỉ Nhi bèn theo chân Tố Ẩn, bắt đầu cuộc sống hầu hạ nàng ấy. Vì nàng ấy mà giặt quần áo nấu cơm, bầu bạn bên người. Lâu dần, Tố Ẩn quen với sự tồn tại của Chỉ Nhi, mà Chỉ Nhi... cũng đã không thể không có Tố Ẩn rồi."
Mạnh Vãn Yên hơi kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì... Chỉ Nhi thích Tố Ẩn." Diêm U trả lời, sau đó chua chát cười: "Thích Tố Ẩn, Chỉ Nhi đã định là sẽ phải chịu tổn thương. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Tố Ẩn chuyên tâm tu đạo, tính cách lãnh đạm tựa như giếng cạn không sóng, rất khó nảy sinh tình cảm."
"Dù không được đáp lại, nhưng Chỉ Nhi không hề buông nửa câu oán hận. Nàng chôn giấu nỗi mất mát vào lòng, vẫn hầu hạ Tố Ẩn như thường, song càng thêm quý trọng thời gian hai người bên nhau. Bởi nàng hiểu rằng với tư chất của Tố Ẩn, nhất định sẽ có ngày nàng ấy độ kiếp thành Tiên, rời nàng mà đi."
Nghe đến đây, Mạnh Vãn Yên dần có chút thương cảm, nàng đau lòng cho thiếu nữ tên Chỉ Nhi kia, nhưng không hiểu sao lại liên tưởng đến Diêm U, liên tưởng đến chính mình...
Âm điệu của Diêm U càng trầm xuống: "Về sau, Tố Ẩn thường xuyên lâm vào tình trạng hôn mê bất thình lình, đôi khi vài tiếng là tỉnh lại, đôi khi phải mất mấy tháng. Nhưng dù là bao lâu, Chỉ Nhi vẫn luôn bên cạnh trông nom, không rời nửa bước để chờ nàng ấy thức giấc, sau đó lại đè nén nỗi sợ cùng chua xót, tiếp tục mỉm cười với nàng ấy, vẫn giặt quần áo nấu cơm. Tố Ẩn không nói ra nguyên nhân, nàng cũng không hỏi, vẫn hành động như chưa từng có gì xảy ra, cuộc sống cứ thế tiếp nối ngày này qua ngày kia."
"Nhưng rồi đến một ngày, Tố Ẩn lại hôn mê, thời gian không còn được tính bằng giờ hay bằng tháng nữa. Chỉ Nhi vẫn bình tĩnh chờ đợi. Một năm rồi lại một năm..." Diêm U khẽ thở dài, quay đầu nhìn Mạnh Vãn Yên, quả nhiên đối phương đang rưng rưng nước mắt. Nàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Lần chờ đợi này là cả một đời."
Mạnh Vãn Yên nghe vậy liền kinh hãi, Diêm U tiếp tục nói: "Đến khi nữ tử ngủ say kia tỉnh lại thì người trông nom nàng ấy đã bạc tóc cả rồi. Trong cơn hôn mê, Tố Ẩn đã đột phá tam cảnh, vọt đến kỳ Độ Kiếp, cái ngày nàng ấy tỉnh lại chính là thời điểm Độ Kiếp đó. Thế nhưng nàng ấy không ngờ lúc mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên mình nhìn thấy lại là một bà lão tiều tụy, khí tức suy tàn. Người đó chính là thiếu nữ khi xưa luôn bầu bạn bên người nàng ấy... Mà bản thân nàng ấy vốn tưởng rằng Chỉ Nhi đã rời đi."
"Trong khoảnh khắc đó, Tố Ẩn hiểu được ý nghĩ trong mắt Chỉ Nhi, đến tận bây giờ mới biết mình đã phụ lòng Chỉ Nhi suốt nhiều năm trời. Thật đáng tiếc, tất cả đã quá trễ, tuổi thọ Chỉ Nhi đã tận." Diêm U dừng nói, lại nhìn Mạnh Vãn Yên, đôi mắt tím sâu thẳm hút hồn.
"Thời điểm Thiên Kiếp giáng lâm, Chỉ Nhi đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng Tố Ẩn. Vào lúc hấp hối, Chỉ Nhi chỉ nói một câu -- em không hề thấy hối hận."
...
——————————————————————————————————————
Mạnh Vãn Yên: Vương thượng à, lần sau muốn ra ngoài thì nhớ bôi kem chống nắng nhé, ngài nhìn lại mình đi, đều bốc khói hết cả rồi.
Diêm U: Phụt!! (máu mũi) Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên chút coi, bắt đầu luôn đi!! Bản vương cũng sẽ bôi giúp nàng, hơn nữa muốn bôi hết toàn thân... Á ha ha ha... (Sau một hồi cởi quần áo, tiếng thở dốc nặng dần...)
Tố Ẩn: Ớ? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự nhiên tắt đèn rồi...
Chỉ Nhi: Nếu tắt đèn rồi thì em cũng muốn thừa dịp này tính sổ với người một chút ~~ Đi thôi, cùng về phòng nào ~~
Tố Ẩn: Ể? Này này!! Không muốn đâu ~~ Yamete ~~~~
*Yamete: Đừng mà, dừng lại ~~ Hán việt là nhã mỹ điệp. Bạn nào từng xem JAV hoặc hentai là biết từ này:v