Mười ngày sau, sự việc ở nhà hàng Pha Lê càng truyền cảng nổi, vì người bao toàn bộ nhà hàng không được tiết lộ, vậy nên có rất nhiều người hiểu kỳ về chuyện này. Thậm chí còn nghi ngờ đến mấy vị công tử nhà giàu ở thành phố Vân Thiên, nhưng mà những cậu ấm này đều lần lượt bác bỏ tin đồn, chuyện này càng ngày càng trở thành mối bãn khoản lớn của mọi người.
Còn nhà họ Tô, không ngạc nhiên gì khi tiếp tục thành tâm điểm chú ý của mọi người, trở thành trò cười giải trí lúc nhàn rỗi của rất nhiều người. Vì thời gian xảy ra quá trùng hop, muốn không ai nhớ tới cũng khó.
Thân thích của nhà họ Tô tức giận không chịu được, nếu không tại Hàn Tam Thiên, bọn họ cũng không đến mức trở thành trò cười của người khác. Mỗi người trong gia tộc hầu như đều đẩy lùi tất cả bữa tiệc sá tới, ngay cả bà cụ Tô cũng đóng cửa không ra, định để tin đồn qua đi thi mới xuất hiện lại.
"Đúng là quả khinh người khác rồi, tên phế vật Hàn Tam Thiên thi liên quan gì đến chúng ta, mà những người đó một câu lại một câu nhà họ Tô, khiến chúng ta đều mất hết thể diện."
"Sao Hàn Tam Thiên không chết đi cho rồi, chết là hết, bọn minh cũng không cần phải mất mặt theo nó nữa."
"Tô Nghênh Hạ cũng là một Tang Môn tinh(*) mà, không có nó, cũng không có những chuyện vớ vẫn như này."
(*) Tang Môn tinh: ý chỉ những người mang đến tai họa cho người khác.
Đám con cháu nhà họ Tô tu chung lại một chỗ, trên mặt mỗi người đều mang vẻ tức giận.
Tô Hải Siêu thi khác bọn họ, anh ta lại mang một nụ cười nhàn nhạt.
"Hải Siêu, cậu cười cái gi vậy, cậu không thấy tức giận u?" Nguời nào đó hỏi Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu bày ra vẻ mặt không sao cả, nói: "Càng ầm ĩ càng tốt, Tô Nghênh Hạ làm nhà họ Tô mất sạch mặt mũi là chuyện tốt."
Những người khác không hiểu nhìn Tô Hải Siêu, Tô Diệc Hàm vừa cười vừa nói: "Mọi người động não một chút đi, Tô Nghênh Hạ mà làm mất sạch thể diện, bà nội còn lâu mới để nó trở thành người nối nghiệp của nhà họ Tô. Nó trở thành người phụ trách của dự án ở phía tây thành phố, mãi mới vớt được chút độ ấn tượng tốt của bà nội, trải qua chuyện này, không chừng bà nội sẽ ghét nó hơn đấy."
Những người khác nghe xong thì hiểu ra, liên tục cảm thán.
"Hơn nữa nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ không bị mất mặt, chờ tôi được gả vào nhà họ Hản, còn ai dám nói linh tinh về chúng ta nữa chứ." Tô Diệc Hàm đắc ý nói.
Tô Hải Siêu nhìn thoáng qua Tô Diệc Hàm, phụ họa nói: "Đúng vậy, Tô Nghênh Hạ mất mặt, mọi người cũng còn cơ hội để lấy lại thể diện cho nhà họ Tô, dủ Tô Diệc Hàm có lợi thế lớn nhất, nhưng mọi người vẫn còn cơ hội."
Tô Diệc Hàm cười khinh thường, hoàn toàn không thèm để những người khác vào mắt, ngực đã sớm chắc chắn bản thân cô ta là người được nhà họ Hàn chọn.
"Mọi người từ bỏ cải suy nghĩ này đi, miễn cho sau này lại thất vọng. Luận về nhan sắc và dáng người, ai có thể so được với tôi chứ?" Tô Diệc Hàm cười nói.
Nếu như Tô Nghênh Hạ vẫn chưa kết hôn, Tô Diệc Hàm cũng sẽ không tự tin đến vậy. Chỉ tiếc là Tô Nghênh Hạ đã được gả cho một tên hèn nhát, làm gì có chuyện Tô Diệc Hàm sẽ để những người khác vào mắt.
"Còn năm ngày, đáp án cuối cùng sẽ có."
"Được rồi, mọi người muốn đi nhìn sao? Tôi nghe nói những tòa nhà cao tầng xung quanh nhà hàng đã được đặt hết rồi, bọn họ đều tỏ mỏ không biết ai là người đã bao cả nhà hàng."
"Chắc chắn tôi sẽ đi, kiểu náo nhiệt này không phải năm nào cũng có
đâu."
"Diệc Hàm, cô có đi không?"
Tô Diệc Hàm đã sớm đặt được một căn phòng, hơn nữa còn là vị trí đẹp nhất, có thể nhìn rõ nhất tình huống xảy ra trong nhà hàng. Nhưng cô ta luôn luôn có hình tượng sang trọng xa rời quần chúng, hơn nữa cũng tự nhận sẽ được gả cho nhà họ Hàn, nếu nói sẽ đi tham gia vụ này thi chẳng phải sẽ làm mất giá trị con người của cô ta hay sao, nói: "Tôi không đi được, chờ sau khi tôi lập gia đình, chắc chắn sẽ còn oanh động hơn chuyện này."
Còn với Thẩm Linh Dao đã hơn muời ngày không có tin tức gi của chàng hoàng tử đàn dương cầm, ngày qua ngày đều chịu cảnh dày vò, giống như bị bỏ đói thức ăn tinh thần vậy. Tinh thần không phấn chấn, gần đây cũng chỉ ở nhà không ra khỏi cửa. Cả người bần thiu, hoàn toàn không còn bộ dáng nên có của một mỹ nữ.
Nằm chảy thành một bãi ghế sa lông, mặc áo ngủ tơ lụa, dáng người ngược lại vẫn lộ ra vẻ tinh xảo đẹp để. Đôi chân thon dài mà cô kiêu ngạo nhất, dù đã không tắm mấy ngày, vẫn tản ra một sự quyến rũ không thể chối từ.
Chuông điện thoại di động vang lên, Thầm Linh Dao vươn tay vật vờ lần mò trên mặt bàn, khi thật sự không mò được chiếc điện thoại, lúc này mới cam chịu mở mắt.
Thấy gọi đến là một số lạ, cô không do dự gi tất máy luôn, sau đó tiếp
tục chảy thây ra.
Không bao lâu sau, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Thẩm Linh Dao bị chọc điên, nhận cuộc gọi mång một trận: "Bà đây không vay tiền không mua nhà, càng không có nhu cầu mua bảo hiểm, nếu còn làm phiền bà nghỉ ngơi nữa, có tin là bà lần theo tín hiệu đập chết mày hay không"
"Cần thuốc nổ đó à?" Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô,
Thẩm Linh Dao nghỉ hoặc hỏi: "Ai vậy?"
"Hàn Tam Thiên."
Thẩm Linh Dao nghe được ba chữ này, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau
đó là lộ ra nụ cười nhạt thù địch. Lần trước thử Hàn Tam Thiên, cho rằng anh là tên mù mặt, nghĩ anh không có hứng thú với nhan sắc của minh, không ngờ bây giờ anh lại lén lút gọi cho cô.
Đúng là đàn ông chả có một ai là tốt cả.
"ỏi chà, cuối cùng cũng thò cái đuôi hồ ly ra rồi à, anh không nhịn được nữa hả?" Thẩm Linh Dao lạnh lùng nói.
"Tôi muốn nhờ cô giúp một việc." Hàn Tam Thiên nói, củ điện thoại này sẽ bị Thẩm Linh Dao hiểu lầm rằng anh rất mong đợi nó, nhưng nếu nói rõ mục đích, chắc chắn sẽ giải trừ được hiểu lầm.
"Hàn Tam Thiên, Nghênh Hạ đi theo anh chịu nhiều ủy khuất như vậy, bây giờ anh lại động với bạn thân của cô ấy, loại người nh anh xứng đáng bị ngũ mã phanh thây." Thẩm Linh Dao không tin Hàn Tam Thiên sẽ tìm cô nói chính sự gì, chắc chắn là sẽ lời ngon tiếng ngọt muốn hẹn cô ra ngoài đây mà.
"Cô yên tâm, tôi hoàn toàn không hứng thú với sắc đẹp của cô, tôi tim Cô vị có liên quan đến Nghênh Hạ." Hàn Tam Thiên nói.
"Liên quan đến Nghênh Hạ?" Thẩm Linh Dao nghĩ thầm chang lẽ cô đã hiểu lầm, tự minh đa tình hay sao, hỏi: "Anh nói xem có chuyện gì."
"Vào ngày 22, cô đưa Nghênh Hạ đến tòa nhà cao tầng Minh Châu, nhung chuyện này không thể nói cho em ấy biết." Hàn Tam Thiên muốn cho Tô Nghênh Hạ một sự kinh hỉ, nhưng có kinh hỉ kiểu gì cũng sẽ gây ra kich động, càng nghĩ, chỉ có thể nhờ Thẩm Linh Dao ra mặt.
"Ngày 22? Đến tòa nhà Minh Châu, anh bị điện đỏ à, anh có biết tòa nhà Minh Châu sẽ xảy ra cái gì không?" Thẩm Linh Dao ngay lập tức xù lông, lúc này ai ai ở thành phố Vân Thiên cũng đang thảo luận chuyện này, hơn nữa đám cưới của ba năm trước đây, Hàn Tam Thiên không biết tránh đi, lại còn muốn vác mặt tới để người khác và hay sao.
"Ngày 22 là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Nghênh Hạ, tôi đã chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho em ấy, cho nên mới phải nhờ cô hỗ trợ." Hàn Tam Thiên nói.
"Anh trai à, kể cả anh có chuẩn bị niềm vui bất ngờ đi chăng nữa, thi có
thể chọn một địa điểm khác được không. Có nhiều nhà hàng như vậy, sao củ phải cắm đầu vào tòa Minh Châu cơ chứ." Thẩm Linh Dao hết nói nổi, mặc dù trong tòa nhà Minh Châu trí nhà hàng Pha Lê ra còn có rất nhiều nhà hàng cao cấp khác nữa, đúng là lựa chọn tốt nhất ở đất
Thiên Vân này, nhưng thời điểm lúc này không tốt chút nào.
"Nhà hàng Rose, hay là Grand Hyatt(*)?"
(*) Grand Hyatt: Khách sạn năm sao sang trọng trên thế giới.
"Đến lúc đó sẽ biết, cô giúp tôi chuyện này, tôi sẽ giới thiệu cho cô hoàng tử dương cầm, thế nào?" Hàn Tam Thiên nói.
Thẩm Linh Dao sửng sốt đúng ba phút, sau đó gần như phát điên rồi.
A a a hét lớn vài tiếng, sau đó mới nói với Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, anh quen hoàng tử dương cầm sao? Anh mẹ nó sẽ không lửa tôi đấy chứ?"
"Tôi đúng là có quen biết, chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô." Hàn Tam Thiên nói.
"Được." Thẩm Linh Dao không hề do dự nói: "Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng anh mà dám lửa tôi, tôi sẽ cho anh trở thành tên thái giám cuối cùng của Hoa Hạ này."
"Quyết định vậy đi, đừng để lộ dấu vết cho Nghênh Hạ biết."
Đợi khi Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, Thẩm Linh Dao nhảy tới nhảy lui trên ghế sa lông, cuối cùng cũng biết tin tức của hoàng tử dương cầm, hơn nữa còn có cơ hội làm quen với anh ấy, Thẩm Linh Dao vui không gì tà được.
Năm ngày sau!
Ngày chấn động cả thành phố cuối cùng cũng đến, bảy giờ tối, màn đêm vẫn chưa hoàn toàn phủ xuống, nhưng nhà hàng Pha Lê đã trở thành một ngôi sao đen của thành phố Thiên Vân.
Đường phố hai bên dần đông đúc hẳn lên, đêm này để có thể được nhìn thấy nhà hàng Pha Lên, toàn bộ căn phòng đều đã được đặt hết.
Mà những người này, đều hừng hực khí thế muốn thấy tình huống ở nhà hàng Pha Lê. Muốn xem rốt cuộc cậu chủ nhà nào vì tình yêu mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, thêm cả là muốn biết người phụ nữ nào khiến chị em gato muốn chết nữa,
"Thảm Linh Dao, rốt cuộc là cậu muốn làm gì mà bảo tớ thay lễ phục, kể cả có là người bạn rất quan trọng, cũng không cần mặc trang trọng như vậy chứ?" Trong nhà, Tô Nghênh Hạ mặc một bộ váy dạ hội, cao quý và trang nhã, lộ ra phong thái mê người.
Mấy ngày nay Thẩm Linh Dao bí mật công tác tổ chức rất tốt, không hề khiến Tô Nghênh Hạ có chút nghi ngờ gì.
"Có thể nào thi cậu cứ nghe tớ, người bạn này của tớ sẽ làm cho cậu chấn động tại chỗ luôn. Hơn nữa cậu cũng biết người ta đó." Thẩm Dao cười nói, vui mừng cho Tô Nghênh Hạ, cũng đồng thời vui cho bản thân, bởi vì qua đêm nay là có thể quen biết với hoàng tử dương cầm, có thể được gặp chàng nam thần mà cô ngày đêm thương nhớ rồi.
"Tớ cũng quen?" Tô Nghênh Hạ nghi hoặc, bạn bè của Thẩm Linh Dao, cô đại khái đều biết, có là người quen đi nữa thì cũng chỉ liên hoan cùng nhau thôi, làm gi có chuyện mặc lễ phục đi gặp chứ?
"Thẩm Linh Dao, cậu nói thật với tở đi, có phải cậu đang lừa to chuyện
Thẩm Linh Dao chột dạ không dám nhìn thẳng mắt Tô Nghênh Hạ, vội vā né tránh, nói: "Không đâu, làm gì có chuyện tớ lừa cậu được chứ?"
"Cậu lại bày trò gì nữa vậy hả? Trước đó là tiệc pyjama, rồi đến chơi trò mở tiệc ăn máy, còn lần này là tiệc trang phục sang trọng đúng không?" Tô Nghênh Hạ nói.
Thẩm Linh Dao sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười nói: "Quỷ sử hà, đúng là không gạt cậu chuyện gì được mà, chẳng phải vì tớ lo cậu sẽ không tham gia hay sao? Từ bữa tiệc ăn mày lần truớc, cậu đã thề không bao giờ tham gia tiệc tớ tổ chức nữa còn gì."
Tô Nghênh Hạ trợn trùng mắt với Thẩm Linh Dao, nói: "Đúng là thừa thãi, cũng mệt cho cậu nghĩ ra được trò này."
Thẩm Linh Dao cười ha hả, hai người thay đổi quần áo, cuối cùng cũng
ra khỏi của.
Xe chạy một đường vào hầm của tòa nhà Minh Châu, mặc dù Tô Nghênh Hạ thấy hơi lạ vì sao Thẩm Linh Dao lại tổ chức tiệc ở đây, nhưng nếu mà hỏi ra sẽ thành cô có để ý đến chuyện này mất, vậy nên chịu đựng không mở miệng.
Nơi đỗ xe duoi tầng hầm có một người phụ nữ, khi thấy hai người Tô Nghênh Hạ, đi lên trước hỏi: "Xin hỏi ai là cô Tô ạ?"
"Tôi, là tôi, cho hỏi cô là?" Tõ Nghênh Hạ nghi ngờ hỏi,
"Mời đi theo tôi." Người phụ nữ vừa cười vừa nói.
Vào thang máy, Thẩm Linh Dao nghĩ mặc dù Tô Nghênh Hạ chịu uất ức, nhưng tên nhỏ mọn này cũng không tệ lắm, lại còn có người đi đón các cô.
Nhưng khi Thẫm Linh Dao nhìn người phụ nữ kia bấm thang máy nút tầng cao nhất, đột nhiên bổi rồi, nói: "Mỹ nu, hình như cô bấm nhầm rồi thì phải, tầng trệt chủ?"