Phùng Thạch đang ngồi trong đình nghỉ mát đánh cờ với phường chủ của Kỳ Dược Phường.
Những thiên tài nỏi tiếng của Kỳ Dược Phường như Tây Nhu Thiến, Vương Băng Điệp, Tử Dạ, Tiêu Sĩ Kiệt, Huyền Dược,… đều lặng lẽ đứng nhìn.
Phùng Thạch tập trung vào ván cờ, ông ta cầm quân đen rơi vào thế bắt lợi, phường chủ cầm quân trắng nắm chắc.
thắng lợi, ông ta đã có cái nhìn sâu sắc về mọi thứ, không cuồng không vọng, mỉm cười mở miệng nói: “Mấy người các cậu, đã chuẩn bị xong chưa? “
“Chúng con đều đã chuẩn bị ổn thoả rồi, có thể xuất phát bắt cứ lúc nào.”
Huyền Dược nhàn nhạt lên tiếng.
Anh ta vẫn là dáng vẻ điềm đạm không sợ sóng lớn.
So với những người khác, hiển nhiên là phấn khích hơn rất nhiều.
“Gia tộc Tư Mã của Yến Kinh tuy rằng mới vươn lên chưa được bao lâu nhưng đây cũng là một đại gia tộc có bối cảnh thâm sâu. Các cậu có thể có cơ hội đến Yến Kinh để đào tạo chuyên sâu trước. Điều đó thật không dễ dàng, nhất định phải trân trọng thật tốt. Sau khi tới đó, nhất định phải học nhiều xem nhiều hỏi nhiều, không rời đi khi chưa thành công, biết chưa? ” Phường chủ nhàn nhạt nói.
“Vâng, phường chủ.” Các thiên tài lần lượt cúi đầu.
Lúc này, Giảng viên Chu bước chân vội vàng chạy tới đây.
Phường chủ hơi quay đầu lại: “Giảng viên Chu, có chuyện gì vậy?”
Giảng viên Chu dừng lại, thở hổn hể “Phường chủ, đã xảy ra chuyện lớn r( vài hơi, mới nói: “Hả?”
Gia chủ nhíu mày, bàn tay sắp rơi xuống cũng bị treo trên không trung.
Mọi ánh mắt xung quanh toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Có chuyện gì vậy?” Phường chủ nhàn nhạt hỏi.
“Theo lời đồn, Tư Mã Sóc Phương, hạt giống của gia tộc Tư Mã, đã bị phế bỏ tay chân ở Thượng Hải, ngay cả Thiên Kiêu Lệnh cũng bị cướp đi rồi! Gia tộc Tư Mã đã bị phế rồi!”
“Cái gì?”
Phùng Thạch đột ngột đứng lên, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Giảng viên Chu.
Những thiên tài còn lại toàn bộ đều sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thật là một tin tức chắn động!
Tuy nhiên… phường chủ không hề hoảng sợ, vẻ mặt không thay đổi chút nào, duy nhát chỉ có ngón tay đang cầm quân cờ kia đã siết chặt vô số lần.
“Tin đồn sao? Tin tức từ đâu tới?” Phường chủ bình tĩnh hỏi.
Giảng viên Chu mở miệng lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Vậy chính là nói những chuyện này không chút thực tế, vô căn cứ rồi sao?” Phường chủ lắc đầu nói.
“Nhưng chuyện này đã truyền ra rồi. Phía Yến Kinh bây giờ cũng đang long trời lở đất. Hiện tại rất nhiều người đã chạy tới gia tộc Tư Mã để xác minh. Bọn họ có ý lấy các lý do muốn gặp Sóc Phương Thiên Kiêu, nhưng nhà họ Tư Mã sống chết cũng không để cho Tư Mã Sóc Phương ra mặt. Gia tộc Tư Mã giấu giấu diễm diềm như vậy, đa phần là sự thật… “
“Nói năng lung tung!”
Giảng viên Chu còn chưa kịp nói xong, Phường Chủ đột nhiên đập bàn đá, hét lớn nói.
Giảng viên Chu toàn thân run lên, kinh hãi nhìn Phường chủ của Kỳ Dược Phường.
Phường chủ lạnh lùng khit mũi nói: “Ông cũng tin máy người khua môi múa mép kia sao? Giảng viên Chu, ông già rồi nên cũng không thể lý trí một chút sao?”
“Cái này …” Giảng viên Chu cứng họng.
“Người của gia tộc Tư Mã vừa rồi vẫn còn muốn người của Kỳ Dược Phường chúng ta, muốn đưa hạt giống của Kỳ Dược Phường chúng ta đến Yến Kinh, do Tư Mã Sóc Phương hướn dẫn chỉ điểm. Ông nói Tư Mã Sóc Phương đã bị phế rồi sao? Vậy bọn họ muốn người làm cái gì?
Còn không phải là lời nói nhảm nhí sao? Tóm lại những lời đàm tiếu ở bên ngoài kia ông đừng nghe nữa, nên thé nào thì cứ làm thế ấy, hiểu không?” Phường chủ khiển trách nói.
“Vâng, phường chủ.” Giảng viên Chu cúi đầu.
“Còn chuyện gì nữa không?” Phường chủ thờ ơ hỏi.
“Ò, có người muốn mua Nông Dương Hoa của chúng ta.”