Tô Nhan kéo cửa ra, trừng mắt nhìn Lâm Dương ở bên ngoài hỏi.
Lâm Dương sửng sốt mới nhận ra mình đã quên mua thuốc cho Tô Nhan …
“Chuyện này, anh… anh quên mắt rồi.” Lâm Dương lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng ngay khi nói ra lời này liền thấy hồi hận.
Lấy đại một cái cớ nào đó không hơn à, sao lại lấy lý do này chứ?
Quả đúng như dự đoán, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhan liền thay đổi, chằm chằm nhìn Lâm Dương: “Quên rồi, quên mua thuốc rồi, anh ở bên ngoài lâu như vậy là làm việc gì?”
Lâm Dương hô hắp dồn dập, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ tìm lý do.
Nhưng đúng lúc này.
“Ahh…”
Một tiếng hét the thé vang lên Tô Nhan và Lâm Dương bị dọa giật mình.
Hóa ra là cô thư ký trẻ tuổi ở trong phòng vừa chỉ tay vào eo Lâm Dương, vừa run rầy la:” Máu… là máu! Là máu!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhan trắng bệch Lâm Dương cúi đầu, vẻ mặt căng thẳng.
Hồng rồi, lại chảy máu rồi…
“Lâm Dương, … làm sao vậy?” Tô Nhan run rầy hỏi.
Máu đột nhiên chảy ra khiến Tô Nhan vô cùng kinh hãi, cô thư ký nhỏ cũng phát hoảng Lâm Dương sửng sốt, vội vàng rút kim bạc ra châm vào vùng bụng.
Máu không ngừng chảy cuối cùng cũng dừng lại.
“Lâm Dương, đây…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh bị thương sao?” Tô Nhan trợn tròn mắt hỏi, trong giọng nói tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Chỉ là đi đường không cẩn thận bị đập…” Lâm Dương ngập ngừng nói.
“Bị đập sao?” Tô Nhan sửng sốt: “Anh đập vào cái gì mà thành như vậy?
“Đi đường té ngã đập phải một hòn đá. Lúc đó không có cảm giác gì. Tôi còn cho rằng không sao cả. Thật không ngờ lại bị chảy máu. Sớm biết vậy đã đi đến bệnh viện khám rồi”. Lâm Dương với dáng vẻ ngại ngùng nói.
“Vậy sao? Nhưng sắc mặt của anh đã rất tái nhọt rồi.” Đôi mắt Tô Nhan lộ ra vẻ nghỉ hoặc sâu sắc.
“Không sao, tôi chỉ tự mình băng bó một chút là được rồi, nhưng em đừng quên, bản thân tôi tốt xấu gì cũng là bác sĩ, tình hình như thế nào tôi tự biết tính toán.” Lâm Dương cười ha ha nói.
Tô Nhan vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi nghe được lời này của Lâm Dương, cô cũng không nói gì nhiều nữa.
“Anh đi xử lý vết thương trước đi, có muốn tôi đưa anh đến bệnh viện băng bó sát trùng không?” Tô Nhan liếc nhìn bộ đồ dính đầy máu tươi của Lâm Dương, cau mày hỏi.
“Không cần, không cần, tôi băng bó lại, tùy tiện xử lý một chút là được rồi, mấy ngày nữa sẽ không sao, chỉ là vết bằm ngoài da mà thôi!” Lâm Dương nặn ra một nụ cười, sau đó vội vàng trở về phòng.
Tô Nhan không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Dương tràn đầy nghi hoặc.
“Tiểu Thanh!”
“Anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
“Giúp tôi ném quần áo vào máy giặt giặt đi.” Lâm Dương nói.
“Vâng.”
Thư ký nhỏ bước tới cửa, cầm lấy bộ đồ của Lâm Dương đi đến chỗ máy giặt.
Ngay khi cô định ném quần áo vào trong, lại nhìn thấy bên trong bộ đồ có một mã vạch …
“Hả? Áo quần này của anh Lâm không phải là của chủ tịch Tô mua sao? Anh Lâm chưa tháo mã vạch xuống sao?”
Thư ký nhỏ lẫm bẩm một tiếng, nhưng cũng không quan tâm, tháo mã vạch ra rồi nhét quần áo vào trong máy giặc.
Đã xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng của Tô Nhan cực kỳ thập thỏm và bất an, ngủ cũng không yên.
Sáng sớm hôm sau, liền cùng với Lâm Dương trở về Giang Thành.
Mặc dù đã trở lại tập đoàn Duyệt Nhan, nhưng trái tim của Tô Nhan vẫn còn đập mạnh dữ dội.
Cô biết rằng lần này cô đã đắc tội với Sóc Phương.
Ở trong nước, nếu như khiêu khích loại người ở cấp bậc như Sóc Phương, e rằng sự phát triển của công ty sẽ gặp khó khăn, hơn nữa ngành mỹ phẩm của Sóc Phương cũng là chí tôn đầu sỏ trong toàn ngành, nếu như anh ta có lòng muốn chỉnh Tô Nhan, những ngày tháng sau này của Tô Nhan chắc chắn sẽ không dễ dàng.
“Không lẽ phải chuyển ngành sao?”
Tô Nhan đang ngồi trong văn phòng lại thở dài một hơi.