Mặc dù chuyện xảy ra như vậy mọi người chúng ta đều không vui vẻ, nhưng mà Lâm thần y, tôi hy vọng chúng ta không vì chuyện này mà dẫn đến mối quan hệ của đôi bên tiếp tục xấu đi, như vậy không đáng … “
Phùng Thạch nói đĩnh đạc, sau khi những lời này rơi xuống, Mã Hải tức giận đến mức thát khiếu bốc hoả, mặt đỏ bừng lên.
“Một đống lời nhảm nhí, một đống lời nhảm nhí! Câu chuyện mà ông bịa ra đầy sơ hở! Trẻ con cũng không tin, Phùng Thạch, ông căn bản chính là muốn giở trò với chúng tôi!” Mã Hải kích động nói.
“Các anh không tin thì tôi cũng hết cách, dù sao thì chúng tôi cũng đã báo cho đội điều tra rồi. Đây chỉ là một vụ tai nạn mà thôi!” Phùng Thạch thờ ơ nói, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm.
“Ông …” Mã Hải tức giận đến mức hận không thể xông lên đánh tay đôi với Phùng Thạch.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương lên tiếng.
“Phùng Thạch, chúng ta đừng nói những lời nhảm nhí nữa, thẳng thắn chút đi.”
*Hả?” Phùng Thạch nhìn anh.
Lại nhìn thây Lâm Dương đưa tay lên, khàn giọng nói: “Tôi cho Kỳ Dược Phường của các ông thời gian một ngày.”
“Lâm thần y muốn làm cái gì?” Phùng Thạch mỉm cười hỏi.
“Thời gian một ngày, đưa một đóa Hà Linh Hoa cho tôi, sau cho tôi một câu trả lời thỏa đáng cho chuyện này, ta có thể không trách cứ.” Lâm Dương nói.
“Hahahaha…”
Một trận cười phá trực tiếp vang lên ở hiện trường.
Giảng viên Chu ở bên cạnh cười lạnh nói: “Lâm thần y, anh còn nợ Kỳ Dược Phường của chúng tôi một đoá Hà Linh Hoa! Anh còn mặt mũi mà nói lời này sao?”
“Long Thủ đã chết rồi, vậy tôi không còn nợ nữa.” Lâm Dương lắc đầu.
“Chuyện này không phải anh nói là được.” Tây Nhu Thiền khit mũi lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, anh cho rằng mình là ai? Anh nói cái gì là được cái đó sao? Cũng không nhìn thử thân phận của mình!”
Lại một người khác hừ lạnh nói.
Những người có mặt tại hiện trường dường như bắt đầu dùng ngòi bút làm vũ khí với Lâm Dương Lâm Dương dường như không muốn nói nhiều, trực tiếp quay người, đi về phía xe, đồng thời miệng nói: “Sau một ngày, tôi hy vọng Kỳ Dược Phường của các ông có thể đem Hà Linh Hoa đến Huyền Y Phái, biết chưa?”
“Nếu như chúng tôi không đưa thì sao?” Phùng Thạch mỉm cười hỏi một câu.
Lâm Dương dừng chân lại.
Anh không quay đầu, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Một lúc sau, mới thấp giọng nói.
“Nếu như không đưa, tôi sẽ khiến cho Kỳ Dược Phường biến mắt…”
Lâm Dương không tranh cãi với Phùng Thạch nữa bởi vì đó là cuộc nói chuyện vô nghĩa, sau khi tỏ rõ thái độ của mình, anh lên xe, rời khỏi Kỳ dược quán.
“Đồ chó má, quá kiêu ngạo rồi!”
“Mày cho rằng mày là trò hề gì chứ? Bắt Kỳ dược quán của bọn tao biến mát à? Mày xứng sao?”
“Mày ăn cút đi!”
“Cái thứ đồ không cha không mẹ!”
Đám học trò ở Kỳ dược quán giờ mới phản ứng lại, tất cả hướng về phía chiếc xe Lâm Dương vừa rời đi, mắng chửi như tát nước. Còn có người chạy ra ngoài nhặt đá ở dưới đất ném vào xe.
Choang!
Chiếc Mercedes-benz trị giá một triệu bị đạp trúng, lõm một vết sâu.
Mã Hải siết chặt vô-lăng, gan phổi bị lửa giận thiêu đốt, nhưng nghe Lâm Dương nói, anh ta không làm sao được, chỉ đành đạp mạnh chân ga lái xe rời khỏi Kỳ dược quán.
Mặc dù đi được một đoạn xa, nhưng Mã Hải vẫn nghe thấy được tiếng mắng chửi chế giễu từ Kỳ dược quán.
Không chỉ Mã Hải mà đám vệ sĩ đi theo cũng đầy một bụng tức.