“Chủ tịch Lâm, chút tịch Lâm, tốt rồi, tắt cả đều ổn cả rằ Giọng nói vô cùng hưng phấn của Mã Hải từ trong điện thoại truyền đến.
“Nhà máy sản xuất dược phẩm đã mở cửa trở lại rồi sao?”
Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy, đột nhiên có một nhóm đồng chí đến tiền hành thẩm vấn đám người chủ động thừa nhận xưởng dược phẩm của chúng ta sản xuất thuốc giả kia. Bọn họ đã nhanh chóng thừa nhận tắt cả chuyện này là do có người sai khiến, đồng thời cũng tìm ra một số kẻ tham ông trồn ở trong tối thao túng, bên kia đã chứng thực chúng ta bị vu oan, nhà máy đã được mở cửa trở lại và mọi thứ đang hoạt động bình thường.” Mã Hải cười nói.
“Tốt.”
Lâm Dương gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, người nhà họ Ứng ở bên này đều há hốc mồm, sững sờ nhìn Lâm Dương.
“Đây là năng lượng của Lâm thần y sao?” Ứng Bình Trúc hít một hơi thật sâu.
“Chẳng … chẳng trách tên nhóc thi này lại dám một mình đến nhà họ Ứng của chúng ta…” Ứng Hùng lẫm bẩm nói.
“Bó, điều đó có nghĩa là thù của con không thể thù được sao?” Ứng Phá Lãng trọn to mắt, quay đầu nhìn Ứng Hùng nói.
*Con câm miệng!” Ứng Hùng vội vàng hét lên.
“Nhưng mà bố ơi, con suýt chút nữa đã bị tên này giết chết rồi, hơn nữa tên này cũng đã làm bị thương rất nhiều người trong nhà họ Ứng của chúng ta. Không lẽ cứ như vậy mà tha cho anh ta sao? Nếu như hôm nay để tên này ra khỏi đây, vậy thì mặt mũi của nhà họ Ứng chúng ta không phải sẽ mất sạch sao?” Ứng Phá Lãng gần như rống lên.
Anh ta có thể nói là vô cùng tức giận.
Rõ ràng là nhà họ Ứng đã ra tay, thậm chí đến cả gia chủ cũng ra mặt rồi.
Vốn dĩ tưởng rằng vị Lâm thần y này nhất định phải chết, nhưng không biết anh ta đã dùng thủ đoạn gì để khiến lão tổ tông ra mặt!
Lão Tổ Tông đã ra mặt rồi, anh ta làm sao báo mối thù ở Sùng Tông Giáo lần đó?
Vừa nghĩ đến việc lần đó bị Lâm Dương làm nhục, thậm chí suýt chút nữa bị anh giết chết, lòng căm thù vô tận lại nổi lên trong lòng anh ta.
“Ứng Hùng, có chuyện gì vậy? Anh không thể quản tốt con trai mình sao?” Ứng Hoa Niên quay đầu lại, cau mày nói.
“Xin lỗi Giáo chủ, là tôi không biết cách dạy con!” Ứng Hùng vội vàng nói, sau đó nháy mắt với Chu Đình bên cạnh, thấp giọng quát: “Mau đưa tên khốn này đi.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Thả con ra! Con chó định giết con trai của mẹ đang ở đây, sao mẹ không báo thù cho con?
Mẹ không phải nói muốn lột da rút gân anh ta, đập nát đầu gối anh ta, để cho anh ta quỳ xuống trước mặt con sao?
Tại sao mẹ lại muốn con đi? Buông con ra, nhanh buông con ra!” Ứng Phá Lãng không ngừng giãy dụa.
*Phá Lãng, chuyện này là vì tốt cho con, nghe lời mẹ, nhanh đi với mẹ!” Chu Đình lắng thấp giọng nói.
“Mẹ …” Ứng Phá Lãng còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ bên kia truyền đến.
“Ai cũng có thể đi, nhưng Ứng Phá Lãng anh … không thể địt”
Khi những lời này rơi xuống đất, gia đình của Ứng Hùng toàn bộ đều run rẩy, lần lượt nhìn về nguồn phát ra âm thanh.
Người vừa nói kia…chính là Lâm Dương!
Chu Đình cả người run lên, sắc mặt tái nhọt.
Ứng Hùng cũng trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Cảnh tượng mà ông ta không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra.
Ông ta không phải đồ ngốc, dựa vào tình hình hiện tại, có thể tình huống này …đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Ứng Hoa Niên nữa.
“Lâm thần y, anh muốn như thế nào?” Ứng Hoa Niên hỏi.
“Tôi trước đó đã nói với nhà họ Ứng của ông về điều kiện của tôi, tôi không muốn lặp lại chúng một lần nữa.” Lâm Dương nhắm mắt lại và nói một cách bình tĩnh: “Nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện này. Tôi vốn dĩ là muốn đích thân xử lý Ứng Phá Lãng. Bây giờ, tôi muốn các ông giải quyết người này thay cho tôi, nghe rõ không? “
Quả thực là kiêu ngạo đến cực điểm!
Tất cả người của nhà họ Ứng đều tức giận đến đỏ bừng mặt, toàn thân run rẩy, hận không thể xông lên xé thứ này thành từng mảnh ngay bây giờ.
Ứng Hùng vô cùng tức giận, đâu thể chịu đựng được cơn tức giận này, ông ta muốn bước tới trước, nhưng người bên cạnh đã ngay lập tức túm lấy và ra hiệu cho ông ta bình tĩnh.