“Không chỉ là Xảo Kình, mà còn có Khí Kình! Phá Lãng nói đúng, Lâm thần y này quả nhiên là một Y Võ, hơn nữa còn không phải là một Y Võ bình thường!” Ứng Bình Trúc âm thầm nghiền răng.
Ngay cả đội Long Kiêm cũng không đôi phó được với Lâm Dương, đủ để thấy trình độ gai góc của người này.
“Trúc gia, chúng ta… chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đội trưởng Long Kiếm run rẩy hỏi.
“Các anh trước tiên giữ chân anh ta, tôi lập tức mời Giáo chủ tới!” Ứng Bình Trúc trầm giọng nói, cũng chuẩn bị rời đi.
“Nhưng… nhưng chúng tôi… e rằng không thể cản được người này!” Một thành viên của đội Long Kiếm run rẩy nói.
“Khốn kiếp!” Ứng Bình Trúc trực tiếp dùng nắm đấm đập vào đầu người đó, mặc dù đang đội mũ sắt nhưng sức lực này tuyệt đối không hề yếu.
Đội viên đó rên rỉ một tiếng, lại nghe thấy Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói: “Nếu như mấy người các anh không giữ được cho tôi, thì chờ bị đưa đến Hình Đường đi!”
Nghe thấy hai từ Hình Đường, tất cả người của đội Long Kiếm toàn bộ đều rùng mình, run lẫy bẫy, không dám rút lui, tất cả đều căng da đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
“Lên!” Đội trưởng của Long Kiếm nghiến răng hét lên, vội vàng chạy tới.
Lúc này, anh ta cũng chỉ có thẻ tiền lên phía trước.
Nhưng Lâm Dương đâu phải là người lương thiện gì? Với một cú đấm như rồng, đánh ra, đội trưởng Long Kiếm rút một con dao găm từ thắt lưng của mình ra, đâm vào nắm đấm của Lâm Dương, nhưng khi lưỡi kiếm sắc bén tới gần, Lâm Dương đột nhiên trở tay cằm lấy cánh tay đang nắm chuôi dao của anh ta sau đó phát lực mạnh.
“AI”
Đội trưởng Long Kiếm phát ra tiếng gào thét đau đớn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình dường như sắp bị Lâm Dương bóp nát.
Anh ta nghiền răng, một chân đá mạnh vào Lâm Dương.
Nhưng vừa nhắc chân lên, chân của Lâm Dương đã đá rồi, một bước của anh đạp lên đầu gối của anh ta.
Răng rắc!
Có một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Đầu gối của đội trưởng Long Kiếm kia trực tiếp uốn cong ở một góc độ cực kỳ lạ, đây rõ ràng là gãy chân.
“Cái gì?”
“Đội trưởng!”
Các thành viên của đội Long Kiếm kinh hãi nhìn, người xông lên cũng vội vàng dừng lại.
Lâm Dương thuận thé, lại tung thêm một cú đắm đánh vào người của Đội trưởng Long Kiếm.
Bùm!
Người đàn ông bay ra và đập vào bức tường đăng kia, làm cho toàn bộ bức tường vỡ ra thành từng mảnh.
Đến khi anh ta rơi xuống đất, đã không có động tĩnh gì, còn giáp trụ trên người anh ta đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Mọi người sững sờ nhìn, toàn thân nỏi da gà.
Lâm Dương nhảy bồ tới trước, nắm đắm nhảy múa, giống như chiến thần, không thể nào ngăn cản.
Thành viên của đội Long Kiếm không thể không cưỡng hành tiếp chiêu.
Nhưng bọn họ đến kiếm còn không có, vậy thì lấy cái gì để đối kháng lại với Lâm Dương? Nhưng mà trong nháy mắt, đã bị đánh đến rách da toác thịt, tay chân đều gãy, ngã xuống đắt.
Ứng Bình Trúc thấy tình hình không ổn, lập tức muốn trốn.
“Chạy sao?”
Lâm Dương nhàn nhạt nói rồi vội vàng đuổi theo.
Nhưng ngay khi ra khỏi đại sảnh, lại nhìn thấy vô số người nhà họ Ứng ở bên ngoài đại sảnh.
“Bắt lấy tên này!” Ứng Bình Trúc hét lên.
Mọi người lập tức nhảy bồ tới.
Hầu hết tất cả các thành viên của nhà họ Ứng ở đây đều là người học võ, mỗi người trong số họ có cách tắn công khác nhau, Lâm Dương ngay lập tức bị áp đảo bởi đám đông, quyền cước như mưa điên cuồng chào hỏi anh.
Nhưng Lâm Dương đã phát động cuộc tấn công một cách rành mạch phân minh.
Ứng Bình Trúc đã nói đúng rồi.
Thân thể của Lâm Dương, sớm đã không sợ hãi nắm đấm của các võ giả bình thường.
Trước tiên chưa nói đến Lạc Linh Huyết trên tay anh, chỉ cần nói đến mấy năm nay anh đều tắm trong thuốc, hơn nữa cộng với thuốc điều dưỡng mà anh dùng, thể lực của anh đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ đáng sợ, cho dù là bị xe tông khắp người, anh cũng có thể đứng dậy ngay lập tức, giống như người vô sự.
Kể từ đó, Lâm Dương phớt lờ những đòn tấn công của mọi người, chỉ liều mạng dùng nắm đắm đánh vào những người họ Ứng xung quanh.