Trước đây khi sống ở nhà họ Trịnh cô đã cảm thấy nhục nhã lắm rồi!
Không ngờ hôm nay cô lại có thể gặp phải giây phút nhục nhã nhất đời mình như thế này!
Ngay cả Trịnh Tuấn cũng nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay bọn họ muốn đến để cậy thế của nhà họ Thanh, cho dù không thể khoe khoang, nhưng ít nhất cũng phải đạt được một chút thành tích
Nhưng bây giờ thì sao? Ngoài mất mặt ra, còn làm được gì nữa chứ? “Mau vào đây, thật là làm mất mặt nhà họ Thanh chúng ta, chẳng ra cái thể thống gì cả!” Lúc này, Thanh Vệ Vân không nhịn được mà nói. “Tự các người bị mất mặt thì thôi đi, còn muốn thấy ba và bà nội tôi mất mặt như thế này sao?” “Các người không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi thì biết đấy!”
Ngay lúc này, Thanh Vệ Vân thực sự đã khuyên bảo hết nước hết cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Trịnh Tuấn và Thanh Linh không còn cách nào khác, lúc này họ chỉ có thể vừa cúi đầu xuống vừa nhanh chóng rút lui vào đại sảnh.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân vừa định đi vào, nhưng họ lại bị người nhà họ Thanh chặn lại. “Hai người ở lại đây, để thằng khốn kia cút ra ngoài!” Có một người nhà họ Thanh chỉ tay vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh vừa định nói gì đó, nhưng Trịnh
Tuyết Dương đã sắp khóc đến nơi: “Cầu xin anh đừng nói nữa, anh vào trong đi được không?” “Nếu không thì em sẽ thật sự không chịu nổi nữa!” Bùi Nguyên Minh không còn cách nào khác là đi theo vào đại sảnh.
Sau đó, anh đã ngồi vào vị trí.
Vốn dĩ vị trí của gia đình Trịnh Tuyết Dương tương đối nằm ở phía trước, cách chỗ ngồi của bà cụ không ха.
Nhưng bây giờ xảy ra những chuyện này, chỗ ngồi của họ trực tiếp bị chuyển đến một vị trí bổ sung tạm thời.
Thà để trống chiếc ghế trước mặt chứ không đưa cho họ ngồi.
Từ việc thay đổi chỗ ngồi có thể thấy được bà cụ nhà họ Thanh vốn dĩ muốn cho gia đình Trịnh Tuyết Dương một cơ hội.
Bây giờ cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi.
Bởi vì chỉ có những người có địa vị càng quan trọng thì mới có thể càng vượt lên phía trước.
Từ chỗ ngồi có thể thấy được, gia đình của Trịnh Tuấn đã không còn quan trọng gì nữa. Chỉ có Trịnh Khánh Vân bị Thanh Nhã kéo qua và ngồi xuống bàn của họ. “Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Lúc này Trịnh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói. “Chỉ cần quà của chúng ta có thể khiến bà cụ thích thú, chúng ta có thể trở về vị trí ở phía trước!”
Nhìn thấy biểu cảm của Trịnh Tuấn, Thanh Linh chế nhạo, bực bội nói: “Cái thằng vô dụng này, có thể chuẩn bị cái gì tốt chứ? Hay là cậu đừng đừng tưởng tượng hão huyền nữa.”
Vẻ mặt Trịnh Tuấn thay đổi, nói: “Tôi nghe Khánh Vân miêu tà rồi, tôi cảm thấy nó chắc là một món đồ cổ, nói không chừng Bùi Nguyên Minh lại gặp may thì sao?” Thanh Linh nghe xong, cô ta cảm thấy cũng có lý.
Hơn nữa mọi chuyện đã đi đến nước này rồi, còn có thể làm gì được nữa chứ?
Chỉ có thể ngựa chết giả vờ làm ngựa sống thôi! Chẳng mấy chốc, tất cả các vị khách đều lần lượt vào chỗ ngồi.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình tiệc sinh nhật bước vào với một danh sách quà tặng dài dằng dặc, lớn tiếng nói: “Tiếp theo, chính là tiết mục con cháu hiếu thảo tặng quà mừng thọ!”
Khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người mong chờ. đều
Bà cụ nhà họ Thanh có địa vị cao như vậy, quà mừng thọ tặng cho bà ta nhất định phải là đồ tốt!
Mặc dù không ai có thể lấy được nó, nhưng nó cũng có thể khiến mọi người được mở mang tầm mắt nhi? Ngay sau đó, người dẫn chương trình bắt đầu đọc danh sách quà tặng. “Một đôi nhân sâm một trăm năm tuổi!” “Một viên ngọc Phật!”
Người được xướng tên đứng dậy kính cẩn chúc mừng bà cụ nhà họ Thanh.
Tuy nhiên, thân phận của bà cụ quá cao, hiểu biết sâu rộng, cũng không có hứng thú lắm với mấy món quà này, chỉ khẽ gật đầu. “Chúng ta sẽ có cơ hội, Khánh Vân vừa nói rồi, quà mừng thọ của chúng ta là đồ cổ, nhất định sẽ vượt những thứ này này!” “Chỉ cần bà cụ thích món quà này nhất!”
Thanh Linh cũng tự tin hơn một chút khi nhìn thấy những cảnh này.