Thời khắc này, trong lòng Trịnh Khánh Vân tràn đầy kinh ngạc, cũng không tài nào tin nổi.
Trong tích tắc, ánh mắt của tất cả mọi người tụ lại, lần lượt quét qua đây.
Hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân trở thành tâm điểm duy nhất của tất cả mọi người!
Nhưng mà Trịnh Khánh Vân lúc này lại cảm thấy căng thẳng muốn chết!
Cô ta cảm thấy không hô hấp bình thường được.
Vào lúc này, thời gian như thể dừng lại, còn không gian đều bị đóng băng.
Tất cả ý thức đều biến mất, đại não hoàn toàn trống rỗng.
Trịnh Khánh Vân lúc này cảm thấy toàn thân đều đang run lên, cô ta rất muốn mở miệng hỏi lại Bùi Nguyên Minh lần nữa, nhưng lại không có sức lực để mở miệng.
Người đàn ông này thật quá bí ẩn! “Cộp cộp cộp…”
Đúng lúc này, Đường Nhân Đồ đột nhiên bước tới, giày da quân dụng phát ra âm thanh nhịp nhàng trên mặt thảm.
Lúc này, nó hệt như một nhát búa đập vào lồng ngực của mọi người.
Nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ duy nhất ngồi lại hàng cuối cùng này, tất cả mọi người đều nhận thức ra một khả năng!
Một cô gái, hơn nữa rõ ràng là một học sinh trung học, vậy thì cô ấy không thể là người mà Đường Nhân Đồ nhắc tới được.
Vậy thì chỉ còn Bùi Nguyên Minh mà thôi!
Anh chính là người mà Đường Nhân Đồ nhắc tới!
Đám người Bùi Nguyên Giáp cùng đi theo đằng sau Đường Nhân Đồ, chỉ trong nháy mắt đầu óc đều bị đông cứng, qua hồi lâu cũng không có phản ứng kịp gì khác. Mỗi một người đều như một cái xác biết đi, chỉ biết ngây ngốc đứng đó mà thôi.
Không biết nên phản ứng như thế nào!
Căn bản là không thể nào phản ứng được!
Bởi vì kết quả của sự việc hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của họ!
Một khả năng hoàn toàn không thể xảy ra! Một người bọn họ hoàn toàn không hy vọng đến, lại có thân phận cao hơn cả Đường Nhân Đồ.
Nếu như là ba năm trước, tất cả người gia tộc nhà họ Bùi sẽ sôi sục, sẽ reo hò, sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng!
Nhưng vào lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt một màu!
Còn ánh mắt của đám người Nạp Nhã Lan thì lại chuyển động theo động tác của Đường Nhân Đồ.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Bùi Nguyên Minh ngồi nơi đó, cơ thể Nạp Nhã Lan liền run lên… Anh? Chẳng lẽ anh, là người mà Đường Nhân Đồ nhắc đến đó sao?
Lẽ nào ông nội của mình thật sự không nhìn nhầm, anh chính là rồng ẩn mình! Mà Vân Thanh Chí bên cạnh cũng đang run rẩy không ngừng, cảm giác cả người sắp sửa nổ tung rồi!
Làm thế nào nó có thể? Sao có thể như thế được?
Hắn sao có thể thật sự là thần thoại trong quân đội mà Đường Nhân Đồ nhắc đến chứ?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Đây chỉ là một thằng con rể bước vào nhà giàu, một thứ rác rưởi phải dựa vào vợ nuôi, làm sao có thể trở thành nhân vật to lớn gì được?
Đây là đang diễn vở kịch gì vậy?
Rõ ràng, khoảng cách này vốn rất ngắn, nhưng đối với mọi người, lại dài như khoảng cả một thế giới.
Cuối cùng, Đường Nhân Đồ bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh.
Lúc này, Trịnh Khánh Vân bị hơi thở của Đường Nhân Đồ làm sợ tới mức suýt chút nữa ngất đi.
Chỉ thấy Đường Đồ Nhân vòng tay phải chạm vào đường đao trên tay, lúc này mới hơi hơi nghiêng người chào, lớn tiếng nói: “Tổng giáo đầu, Đà Nẵng trung quân Đường Nhân Đồ xin được phép vấn an!”
Lời này vừa rơi xuống, giống như thể một quả bom hạng nặng trực tiếp phát nổ!
Thể xác linh hồn của tất cả mọi người ở đây, vào thời khắc này đều đồng thời bị thổi bay thành từng mảnh nhỏ!
Chính là anh!
Quả nhiên thực sự là anh!
Thần thoại trong quân đội, truyền thuyết sống của Đại Hoa Thông!
Người sáng lập Đường Đao Doanh, tổng giáo đầu
Đường Đao Doanh!
Thực sự là anh ấy!
Hiện trường im ắng đến chết lặng, lúc này không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Tiếng tim đập không ngừng nối nhau vang lên.
Có nhiều người kìm lòng không đặng, có cảm giác kích động như muốn cúi người quỳ xuống!
Một người có thân phận cao quý như vậy, thế mà lại đến tham gia buổi tiệc mừng thọ này, điều này rốt cuộc có nghĩa là gì?