Chàng Rể Quyền Thế

Chương 530



“Chuyện này không thể nói.” Bùi Nguyên Minh đáp. Có điều nói tóm lại, xe này cũng rất khiêm tốn, người không có hiểu biết về xe chắc chắc sẽ không biết.

Rất nhanh, xe đi tới một tiểu khu cho thuê, có điều lúc đến cửa tiểu khu, Bùi Nguyên Minh liền ngừng lại. Người tài xế trẻ tuổi lái xe tới đây lúc trước vẫn đứng đấy, anh ta cung kính cầm lấy chìa khóa, lái xe rời đi.

Vừa bước vào trong nhà, hai người đã thấy Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã chờ từ lâu.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi trước Trịnh Khánh Vân, sắc mặt hai người đều trở lên hơi khó coi, Thanh Linh trực tiếp không khách khí nói: “Khánh Vân, sau này không được quá gần cậu ta nữa. Đồ không có bản lĩnh.”

Trịnh Tuấn cũng cau mày nói: “Tuyết Dương, không phải con đi đón Khánh Vân à? Sao lại để tên rác rưởi này đi?”

Hiển nhiên, từ sau khi Trịnh Tuyết Dương lên làm tổng giám đốc công ty Bạch Vân, cả nhà Trịnh Tuấn càng không vừa mắt Bùi Nguyên Minh. Lúc trước thì cảm thấy Bùi Nguyên Minh làm ảnh hưởng Trịnh Tuyết Dương, hiện tại thì thẳng thắn cho rằng căn bản Bùi Nguyên Minh không xứng với Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương cau mày đáp: “Ba mẹ, công ty vừa mới thành lập, con không có thời gian đi nên mới nhờ Bùi Nguyên, Minh đi”

“Có điều sao anh đi đón Khánh Vân mà mất nhiều thời gian thế? Không phải em đã cho anh ba trăm rưỡi để bắt xe sao?”

Câu này là nói với Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Giáo viên của Khánh Vân dạy quá giờ nên anh chờ một lúc.”

Trịnh Khánh Vân vội vã gật đầu nói: “Vì dạo gần đây thành tích của con hơi kém nên giáo viên phụ đạo thêm cho con!”

Nghe thấy Trịnh Khánh Vân nói vậy, Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng không nói gì nữa.

Thanh Linh cười nói: “Khánh Vân đã quen với trường mới chưa? Có hòa hợp với các bạn trong lớp không?”

Trịnh Khánh Vân không chút biến sắc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, mới nói: “Hòa hợp! Đương nhiên rất hòa hợp, hơn nữa hôm nay con còn gặp một anh vô cùng đẹp trai, con rất vui!”

Sắc mặt Thanh Linh lập tức căng thẳng: “Khánh Vân à, con còn bé nên không được yêu sớm, sau này con còn phải gả vào nhà giàu nữa.”

“Mẹ!” Thịnh Khánh Vân ngại ngùng: “Người đàn ông con quen được hôm nay vô cùng lợi hại! Hai ông lớn ở Dương Thành đứng trước mặt anh ấy chẳng khác gì cháu nội, hơn nữa xe anh ấy tùy tiện lái cũng là Toyota Alphard”

Thanh Linh hơi sửng sốt: “Là người giới thượng lưu à?”

Trịnh Tuấn lại cau mày nói: “Toyota Alphard? Người có tiền còn chưa chắc đã mua được đâu. Bởi vì đây là xe bảo mẫu, có thể mua được xe này thì gia cảnh chắc chắn không kém…”

“Khánh Vân, nếu có cơ hội thì mời người này tới nhà chơi, ba sẽ đánh giá giúp con…”

Vừa rồi còn không cho Trịnh Khánh Vân yêu sớm nhưng vừa nghe thấy đối phương có tiền, Trịnh Tuấn liền chẳng để ý tới việc con gái mình vừa mới thành niên vẫn đang học lớp mười hai.

Trịnh Khánh Vân sâu kín nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cười nói: “Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi, trong lòng con tự hiểu mà!”

“Sau này con nhất định sẽ gả cho người giống như Thế Tử Minh ấy, anh ấy nhất định là đại anh hùng của con”

Thể Tử Minh?” Trịnh Tuấn và Thanh Linh liếc mắt nhìn nhau, nhớ tới gần đây bọn họ nghe được Thế Tử Minh gì đó để mắt con gái họ. Vào lúc này, bọn họ không kìm lòng được cho rằng người đàn ông mà con gái nhỏ mình nhìn thấy hôm nay chính là Thể

Tử Minh.

Nếu đúng là như vậy thì tốt nhất không nên quấy rầy hai đứa. Cứ để bọn chúng lén lút hẹn hò, nói không chừng sau này bọn họ sẽ là ba mẹ vợ của Thế Tử Minh.

Hai vợ chồng càng nghĩ càng hài lòng, Thanh Linh nói: “Được rồi, ba mẹ mặc kệ chuyện của con, chỉ cần con vui là được.”

“Được rồi, đi vào ăn cơm đi. Hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon cho con đấy”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.