Giờ phút này người nhà họ Trịnh đã tụ họp lại với nhau, thậm chí cả Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương cũng được gọi đến. Giờ phút này, tất cả mọi người không tụ tập ở biệt thự thuê tạm
thời trước nữa, mà là ở biệt thự mới trong khu giàu có.
Sau khi Trịnh Chí Dụng về nhà báo cáo việc này, ông cụ Trịnh ngay lập tức quyết định tới xem một chút. Mà chờ đến khi vào trong biệt thự, người nhà họ Trịnh đều sợ ngây người!
Đây là biệt thự kiểu phương Tây điển hình, có diện tích gần năm trăm mét vuông, tổng cộng ba tầng. Một biệt thự như vậy có thể không phải là vấn đề lớn ở Dương
Thành. Nhưng đối với nhà họ Trịnh, một biệt thự như vậy với thân phận của họ là quá đủ rồi.
Ông cụ Trịnh run rẩy nhìn biệt thự trước mắt, trong con ngươi đều là dã tâm.
Giờ phút này Trịnh Chí Dụng cười ha ha nói: “Ông nội, biệt thự này cũng không tệ lắm phải không? Nhưng mà cháu nghe nói, những gia tộc hạng nhất ở Dương Thành, đều ở phía bên núi Bạch Vân.”
Gia tộc nhà họ Bùi cũng ở bên kia.
“Nhà họ Trịnh chúng ta hiện đang phát triển tốt như vậy, một ngày nào đó cũng có thể sống trong đó.”
Nói xong câu này, khuôn mặt Trịnh Chí Dụng tràn ngập vẻ đắc ý. Vừa rồi anh ta không cho Trịnh Tuyết Dương làm phiền, mà là trực tiếp báo cáo khi thỏa thuận được ký kết, sau đó là báo cáo chuyện
biệt thự. Ông cụ Trịnh bị khiếp sợ, căn bản không cho Trịnh Tuyết Dương thời gian phản ứng.
Run run một lát sau, ông cụ Trịnh mới run giọng nói: “Chí Dụng, cháu nói biệt thự này là quà tặng của tập đoàn Thiện Nhân cho chúng ta?”
Trịnh Chí Dụng nói: “Đúng là như vậy, tuy rằng phó giám đốc nói là tặng, nhưng biệt thự trị giá hàng trăm ngàn tỷ? Ông ta làm sao có thể có được?”
“Thì ra là thế, xem ra tập đoàn Thiện Nhân thật sự xem trọng nhà họ Trịnh chúng ta!”
“Nhưng tại sao lại thế này?”
Ông cụ Trịnh khẽ cau mày, trước đó ông ta đã cân nhắc vì mối quan hệ giữa Trịnh Tuyết Dương và Hạ Vân, thậm chí còn cân nhắc vì
Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ ở sau lưng thể tử họ Bùi. Nhưng vấn đề là, ông ta cũng là người có tiền, ông ta có thể hiểu được ý nghĩ của kẻ có tiền.
Làm sao loại phụ nữ sau lưng này có thể liên quan đến chuyện làm ăn ở phía trước chứ?
Nhưng biệt thự trước mắt này.
Ngay lúc này, thư ký của ông cụ Trịnh hốt hoảng chạy vào từ bên ngoài biệt thự.
“Tổng giám đốc, có người đến tặng quà!” Vẻ mặt thư ký kinh ngạc. Bọn họ mới tới đây, sao lại có người tới tặng quà cho bọn họ ngay được?
“Là ai?” Ông cụ Trịnh hỏi.
“Người tới nói, gọi anh ta là quản gia Bùi Diệp là được rồi.” Thư ký mở miệng nói.
Quản gia Bùi Diệp?
Gia tộc nhà họ Bùi?
Giờ phút này, ông cụ Trịnh vô cùng kích động lên: “Mau mau mời vào!”
…
“Một căn biệt thự!”
“Tiền mặt ba trăm tỷ!”
“Mười cái lược vàng.”
“Mười cái kẹp tóc phượng hoàng vàng.
“Mười bàn tính ngọc.
“Mười đôi vòng vàng”
“Mười bộ bát đũa vàng.”
Đúng lúc này, có hơn chục người mặc vest, đi giày, nhanh chóng mang theo mấy cái rương màu đỏ đi vào đại sảnh biệt thự.
Những cái rương này đều được điêu khắc từ gỗ lim, phía trên dán chữ “Hi” đỏ tươi, ý của điều này không nói cũng hiểu.
Người nhà họ Trịnh nhìn cảnh này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây nhất định không phải quà tặng cho nhà họ Trịnh, đây là quà cưới!
Đặc biệt là khi mở những cái rương kia ra, nhìn thấy những đồ trang sức nạm ngọc bên trong, cả nhà họ Trịnh đều lặng ngắt như tờ. Có lẽ là bởi vì nhà họ Trịnh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thủ đoạn của người giàu có ở Dương Thành, mà những thứ này, cộng thêm một căn biệt thự, giá trị gần hai ngàn tỷ.
Hai ngàn tỷ!
Tài sản của nhà họ Trịnh là bao nhiêu? Hai ngàn tỷ này thật sự
không phải sẽ khiến họ đổi đời sao?
Ông cụ Trịnh bước tới chỗ quản gia Bùi Diệp với vẻ mặt phấn khích, nói: “Xin hói… xin hỏi mọi người đại diện cho ai để đến đặt quà cưới? Có phải là thế tử họ Bùi không?”
“Không biết thể tử coi trọng người nào trong nhà họ Trịnh chúng tôi?”