“Thưa anh, nếu như anh không có tiền, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy” Nhân viên bán hàng cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục lãng phí thời gian với Bùi Nguyên Minh, mà trực tiếp nói một tiếng đuổi khác. “Tôi gọi điện thoại đã” Bùi Nguyên Minh vừa nói, vừa bước ra khỏi cửa hàng. “Ha ha ha, gọi điện thoại? Không có tiền thì đừng có giả vờ là người giàu có, còn gọi điện thoại à? Tôi xem anh muốn gọi đến bao lâu?”
Người phụ nữ lòe loẹt khoanh tay lại, nói với vẻ mặt khinh thường.
Theo như cô ta nghĩ, Bùi Nguyên Minh muốn lấy cớ gọi điện thoại mà bỏ chạy rồi.
Trịnh Tuyết Dương cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không có tiền thì nói không có tiền đi, còn tìm cớ gọi điện thoại, lúc này cô còn chưa thay quần áo, bỗng chốc không biết nên làm thế nào.
Khoảng nửa phút sau liền nghe thấy có người mặc đôi giày cao gót từ trong cửa hàng đi ra với dáng vẻ nôn nóng. Ngay sau đó, chủ cửa hàng cũng nhanh chân đi ra, cầm lấy điện thoại mà liếc nhìn xung quanh.
“Ông chủ, ở đây có người gây chuyện…
Nhân viên bán hàng đó vừa nhìn thấy ông chủ của mình, cô ta liền đi qua đó với vẻ mặt nịnh not.
“Chát-” Một tiếng chát rõ ràng vang lên, ông chủ cửa hàng căn bản không đợi nhân viên bán hàng kia nói xong, liền tát một bạt tai qua.
Sau đó ông ta đi đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương mà cúi người nói: “Thưa chị, thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng này không tốt, đã đem đến cho chị một cuộc mua sắm không vui, còn mong chị tha thứ cho!”
“Để đền bù cho chị, tôi sẽ tặng bộ quần áo mà chị đang mặc ở trên người làm món quà xin lỗi.” Nói câu này xong, toàn thân của ông chủ cửa hàng đều là mồ hội lanh Tràng Tiền Plaza cũng là tài sản mà trước đây Bùi Nguyên Minh đã mua lại, gần đây đang sáp nhập vào tập đoàn Thiện Nhân, Khi nãy tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza gọi điện qua cho người chủ của cửa hàng này, nói là tổng giám đốc đến cửa hàng của ông ta mua sắm, quên đem theo thẻ ngân hàng, bảo ông ta đi giải quyết.
Ông chủ cửa hàng này vẫn luôn ở phía sau, đương nhiên biết ở trong cửa hàng đang xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông vừa nhìn đã biết là chủ nhà kia, nhìn thế nào cũng không thể nào là tổng giám đốc của bọn họ. Mà ngoại trừ người đàn ông này ra, chỉ còn có một người đàn ông khác xuất hiện ở trong cửa hàng…
..
Chẳng lẽ, người đàn ông này chính là người ở trong lời đồn…
Ông chủ cửa hàng này chính là người cũ của Tràng Tiền Plaza rồi, có thể lăn lộn đến chức vụ chủ cửa hàng này, đương nhiên ít nhiều gì cũng biết được một chút thông tin vặt vãnh.
Lúc này càng suy nghĩ, ông ta càng cảm thấy người thanh niên đưa vợ đến mua sắm này, chính là người ở trong lời đồn kia. Ngay tại lúc này, ông ta run rẩy đến mức sắp phải quỳ xuống. . truyện teen hay
Nhưng mà người đó luôn âm thầm làm việc, ông ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dùng cách này mà bày tó thái độ của bản thân.
Mà tên chủ nhà kia nhìn thấy một cảnh tượng này, vẻ mặt trở nên hơi trắng bệch.
Anh ta ở Dương Thành lâu như vậy, còn là người địa phương ở Dương Thành, những cái khác không nói đến, nhưng mà có mắt ntin người rất tốt đấy Ông chủ cửa hàng này, thường ngày vô cùng kiêu ngạo, những người địa phương như anh ta, chủ cửa hàng người ta cũng không chịu đi ra đón tiếp.
Nhưng mà khi nãy người thanh niên đó chỉ ra ngoài gọi một cuộc điện thoại mà thôi, thái độ của chủ cửa hàng này liền thay đổi nhiều đến vậy à? Việc này chứng minh cho điều gì? Không cần biết xuất thân của người thanh niên trông có vẻ bình thường này là gì, lấy tư cách của mình so ra, dường như không thể trêu chọc vào người này được! Vào thời đại này, những người giàu có đều không hề ngu ngốc, loại người nào có thể làm mất lòng được loại người nào chắc chắn không thể làm mất lòng được, trong lòng bọn họ đều cân nhảc rất rõ ràng. Lúc này Bùi Nguyên Minh vẫn chưa trở lại cửa hàng, nhưng mà tên chủ nhà này lại chỉ có một suy nghĩ mà thôi, đó chính là đi ngay! Nói một cách chính xác, chính là mau chóng bỏ chạy! Không cần biết người ở trước mặt này rốt cuộc có địa vị như thế nào, bản thân cũng chắc chắn không thể tiếp tục trêu chọc vào người đó được! “Đi!”
Tên chủ nhà nhỏ tiếng mà nói với người phụ nữ lòe loẹt bên canh Người phụ nữ này lại không đồng ý, hiếm khi thấy được một vở kich hay như vậy? Vì sao lại phải đi chứ? Cô ta lạnh lùng cười nói: “Đi cái gì mà đi? Phim hay còn chưa xem xong mà? Tên nhà nghèo đó không phải đi gọi điện thoại sao? Em lại muốn xem xem anh ta có thể gọi được gì?”
“Hơn nữa, ông chủ cửa hàng này có ý gì đây? Mỗi tháng tôi đều tiêu hết hàng trăm triệu ở nơi này, bây giờ món đồ mà tôi nhìn trúng, ông nói muốn tặng cho người khác thì liền tặng à, ông đang xem thường tôi có đúng không?”