Vẻ mặt Hạ Vân kỳ lạ liếc mắt nhìn Bùi NguyênMinh một cái, mới cười nói: “Người của Đảo Quốckhông chết tà tâm, thực sự bình thường”“Dù sao Đại Hạ xuất hiện một tổng giáo đầu,đã gần như đánh bọn họ tàn phế:“Nếu tổng giáo đầu lại bồi dưỡng ra vài nhântài, chỉ sợ Thiên Hoàng của Đảo Quốc sẽ ănkhông ngon, ngủ không yên!”“Ở trong tình huống như vậy, phái một sốngười tới Đại Hạ sinh sự, cũng hợp lý.”Trương Minh Viễn thở dài nói: “Nhà họ Trươngchúng tôi vẫn luôn cho rằng, không nên có quanhệ thân thiết lui tới với người Đảo Quốc, chỉ tiếcchuyện giữa các nước với nhau, nhà họ Trươngnói không tính.”“Cộng thêm có thế lực và gia tộc vì quan hệlợi ích, đã sớm mất đi lập trường”“Thậm chí có người còn không ngừng tô đẹpcho nguyên nhân gây ra kết quả của cuộc chiếnnăm đó, bôi đen tổng giáo đầu, nói tổng giáo đầuphá hủy ổn định của hòa bình thế giới”“Bây giờ kết giao thân thiết với Đảo Quốc,nước Mỹ và cường quốc, là vì liên lạc tình cảm,giúp đỡ lẫn nhau”“Ai ngờ, nhỡ đâu một ngày nào đó xung đột,những người gọi là nước bạn, cũng sẽ khôngđứng bên phía Đại Hạ.”“Bởi vì Đại Hạ quật khởi, bản thân cũng đã trởngại đường đi của bọn họ”“Những cái gọi là nước bạn, hi vọng nhìn thấyĐại Hạ liên tục chiến loạn nhất, trở thành ván nệmthịt cá của bọn họI”“Chỉ tiếc thời đại thay đổi, Đại hạ có tổng giáođầu, có triệu binh sĩ mạnh, có vô số con dân yêunước thương dân, sao mấy người Đảo Quốc cóthể làm gì được?”Trương Minh Viễn nhìn như lớn tuổi, nhưng rõràng là còn nhiệt huyết yêu nước thương dân.Bùi Nguyên Minh không nhịn được âm thầmgật đầu, nếu mỗi cấp cao đều giống như TrươngMinh Viễn, năm đó anh đã không xuất ngũ.“Xuất phát từ ảnh hưởng của tình hình quốc.tế, Đại Hạ chúng ta không có biện pháp trực tiếpđuổi tất cả thế lực của Đảo Quốc và người củaĐảo Quốc đi”“Điều này cũng đã định sẵn, người Đảo Quốcvà thế lực nước ngoài khác có cơ hội sinh sự ởĐại Hạ chúng ta.”Trương Minh Viễn thở dài một hơi. ngôn tình hài“Nhưng mà Long Ngục luôn không để ý tớimọi việc ở nước ngoài, mọi việc ở nước ngoài làdo Long Điện thống lĩnh”“Vậy mà người của Đảo Quốc lại dám đánhchủ ý lên người tôi, trái lại tôi cần phải điều tracẩn thận, nhìn xem rốt cuộc là bọn họ muốn làmgì”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Trươngkhông cần quá lo lắng, mục đích vô cùng rõ ràng”“Chi Hoa Thần Cung chính là chỉ Mộc NgựMôn của Đảo Quốc trong truyền thuyết, cùng chỉThổ Ngự Môn đặt song song năm ngự môn, trựctiếp nghe lệnh của hoàng thất Đảo Quốc”“Bọn họ ẩn nấp bên cạnh ông Trương, dùngQuỳnh Chỉ làm con bài mặc cả, mục đích đơngiản là nắm lấy tim của ông, sau đó khiến ôngthành quân cờ của bọn họ”“Ông Trương đừng quên, ông chẳng những làcấp cao của Long Ngục, còn là người của nhà họTrương ở Vân Du, một trong mười gia tộc đứngđầu Đại Hại”“Bất kỳ một thân phận nào trong hai thânphận này, đều đáng để người Đảo Quốc ra tay,huống chi là có hai thân phận?”“Hơn nữa ông Trương cũng không cần coi lờitôi nói là chuyện cười, ông nói xem, nhỡ đâungười của Đảo Quốc lợi dụng bệnh của QuỳnhChi, không chữa trị hẳn hoi, nhưng thỉnh thoảngsẽ cho liều thuốc nhất định, khiến Quỳnh Chi lúctốt lúc xấu, ở trong tình huống như vậy, muốncuối cùng nắm ông trong tay, chỉ sợ không khó”“Đây không phải là tôi khinh thường ôngTrương, mà là mỗi người đều có nhược điểm, rõràng Quỳnh Chỉ là nhược điểm của ông”Vẻ mặt Trương Minh Viễn âm trầm, suy nghĩmột lát, sắc mặt càng khó coi hơn.Một lát sau, ông ta chắp tay nói với BùiNguyên Minh: “Cảm ơn cậu đã chỉ điểm, suýt chútnữa tôi đã làm hỏng việc, mong nhận một lạy củatôi:Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tất cả mọingười là người Đại Hạ, chuyện giúp đỡ nước nhà,có gì phải cảm tạ? Đều là chuyện tôi cần làm”- -----------------