*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy thế, thân thể đám người Triệu Thanh Hạm hơi run lấy bấy, bị khí phách trên người Biên Bất Phụ chấn trụ.
Nhưng lúc này đôi mắt Taro Nakano hơi nheo lại.
Vừa rồi anh ta biểu hiện tôn kính, biểu hiện xin lỗi, đều là vì tổng giáo đầu trong truyền thuyết.
Vua tán thủ này, là cái thá gì? Tham gia một trận league tán thủ quy mô nhỏ, lấy được quán quân mà thôi, đã thật sự nghĩ mình có bản lĩnh rôi à? Thực tế tên tuổi vua tán thủ này, cũng chỉ như hơi nước mà thôi.
Taro Nakano tin tưởng, chỉ cần mình muốn, một kiếm cũng có thể chém được tên thích làm ra vẻ này.
Nhưng anh ta không dám.
Dù sao lúc này Bùi Nguyên Minh không mở miệng, anh ta không dám phát cáu.
Sợ vị tổng giáo đầu trong truyền thuyết, một ngón út của anh cũng có thể ấn chết mình.
Mà Triệu Thanh Hạm nhìn thấy Taro Nakano hơi nắm chặt tay, còn hít vào một hơi khí lạnh.
Biên Bất Phụ không biết Taro Nakano, nhưng Triệu Thanh Hạm là người của thủ đô, cho nên cô ta biết rất rõ đám người Đảo Quốc sĩ diện tới mức nào.
Hôm nay nhận sợ như vậy, đã là cực hạn.
Cô ta sợ lát nữa Taro Nakano xấu hổ giận dữ, lựa chọn liêu mạng vậy thì phiền phức.
Nhưng Biên Bất Phụ để hai tay ở sau lưng, vẻ mặt rét lạnh làm ra vẻ, Triệu Thanh Hạm cũng không tiện nói gì nữa.
Dù sao hiện giờ theo ý cô ta, nơi này đều là sân nhà của Biên Bất Phụ.
Bùi Nguyên Minh thì thản nhiên bưng một ly rượu lên nhấp một ngụm, thờ ơ.
Đối với người Đảo Quốc, anh không có bất cứ ấn tượng tốt nào.
Taro Nakano này cho rằng như vậy có thể xong việc, đúng là quá khờ dại.
“Anh Biên, rất xin lỗi, trăm sai ngàn sai, đều là lỗi của chúng tôi!”
Chú ý tới một chút ý lạnh trong mắt Bùi Nguyên Minh, Taro Nakano run lẩy bẩy theo bản năng.
Ngay sau đó, chính anh ta tự tát mình hai cái, rồi cầm lấy một chai rượu đánh “bốp”
lên đầu mình, chỉ trong nháy mắt có máu chảy ra.
Làm xong hết những chuyện này, Taro Nakano mới lộ ra một chút ý cười hung dữ nói: “Không biết làm như vậy, anh Biên có hài lòng hay không?”
Jiro Nakano cũng tiến lên trước, tự mình đập đầu mình, thân thể lảo đảo nói: “Anh Biên, rất xin lỗi, là tôi có mắt không tròng!”
Bỗng nhiên Hạ Vân quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó cô ấy mới mở miệng nói: “Anh Biên, nếu anh Nakano đã có thành ý như vậy, không bằng chuyện này kết thúc như vậy đi?”