*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh nhìn một lát, tiện tay khen thưởng mấy hỏa tiễn, lập tức chỉ thấy trên màn hình đều là hỏa tiễn bay “vèo veo”
.
Triệu Thanh Hạm chú ý tới cảnh này, cười đáng yêu nói: “Cảm ơn anh thổ hào đã tặng hỏa tiễn trắng xanh”
“Mọi người không biết đâu, anh thổ hào là một đại ca trong bảng của tôi, tuy anh ấy ít đăng nhập, nhưng mỗi lân đăng nhập đều tặng tôi rất nhiều lễ vật”
“Anh thổ hào, em yêu anh!”
Khi nói chuyện, Triệu Thanh Hạm lại kéo Hạ Vân có chút xấu hổ chào hỏi “anh thổ hào”
.
Bùi Nguyên Minh vung tay lên, lại tặng Chiến Thần Lăng Vân cho cô ta.
Trong lúc Triệu Thanh Hạm hưng phấn duyên dáng gọi to, Bùi Nguyên Minh tắt màn hình di động.
Đi tới cửa khách sạn Thế Kỷ, Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đợi trợ lý của Triệu Thanh Hạm tới đón mình.
Ngay sau đó, phía trước đột nhiên có mấy chiếc xe Toyota Century có giấy phép ngoại giao lái tới, đỗ ở đường dành cho khách quý.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, Toyota Century là xe chuyên dùng của hoàng thất Đảo Quốc sử dụng, người bình thường căn bản không biết xe này.
Mà loại xe này, có tiền cũng không mua được.
Người có thể ngồi trên xe này, địa vị ở Đảo Quốc chắc chắn rất cao.
Không lâu sau, Bùi Nguyên Minh thấy một người đàn ông đẹp trai mặc trang phục của Saint Laurent, bước từ trong xe chính giữa đi ra.
Mà ở bên cạnh anh ta, có mấy nam nữ trẻ tuổi.
Đám nam nữ trẻ tuổi này đều là nam đẹp trai nữ xinh gái, nhưng trên người đều mang theo khí chất u ám của người Đảo Quốc.
Trái lại người đàn ông mặc trang phục của Saint Laurent kia, rõ ràng cho thấy là người Đại Hạ.
Lúc Bùi Nguyên Minh đang suy đoán thân phận của anh ta, chỉ thấy đám phóng viên sớm đã đợi lâu từ bên cạnh nhào tới, máy ảnh trong tay không ngừng lóe sáng.
“Anh Phương Trung Nghĩa! Không biết bây giờ anh tới thủ đô là có mục đích gì?”
“Nghe nói ở Yến Kinh anh là cá sấu chúa của giới kinh doanh, trùm tài chính, không biết bây giờ tới thủ đô là có dự án gì?”
“Anh Phương, anh để lộ một chút chuyện đi, như vậy cũng thuận tiện cho chúng tôi đi theo anh kiếm tiền mài”
“Anh Phương, nghe nói anh còn chưa có bạn gái, không biết tôi có cơ hội hay không..
Lúc này, đám phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, rõ ràng là muốn thu hoạch chút tin tức từ người Phương Trung Nghĩa.
Vẻ mặt Phương Trung Nghĩa lạnh nhạt ứng phó mấy câu hỏi này xong, chỉ thấy người Đảo Quốc ở bên cạnh anh ta trực tiếp đẩy đám người, giúp đỡ anh ta đi vào khách sạn Thế Kỷ.