*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Răng rắc!”
Một phát súng cuối cùng vang lên, vẫn là súng rỗng như cũ, Bùi Nguyên Minh hoàn hảo không tổn hao gì, mà tay phải của Chân Vũ Long run lẩy bẩy, bắp thịt trên mặt không ngừng giật giật.
“Cậu!”
“Cậu chơi tôi!”
“Khốn nạn!”
“Cậu chơi tôi!”
Lúc này Chân Vũ Long nổi trận lôi đình, anh ta lập tức suy nghĩ cẩn thận, trong khẩu súng này
căn bản không có đạn.
Từ đầu tới cuối, đây đều là ván cờ của Bùi Nguyên Minh, một ván cờ khiến anh ta thấy rõ mình vô dụng, thấy rõ mình sẽ sợ hãi.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vươn tay phải ra chậm rãi nắm lấy cổ Chân Vũ Long, trên gương mặt lộ ra nụ cười.
“Thế tử Chân, quá đáng tiếc.”
“Cho dù anh có bắn phát súng cuối cùng với mình, hay là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không, tôi đều không giết anh”
“Nhưng anh quá khiến tôi thất vọng”
“Anh cũng khiến tôi biết rõ, người như anh sẽ không xem trọng quy tắc trò chơi.”
“Hôm nay tôi không giết anh, ngày mai chờ đợi tôi sẽ là trả thù đẫm máu của anh”
“Cho nên thế tử Chân, lên đường đi”
“Từ hôm nay trở đi, trên thế giới này chỉ còn lại năm thế tử”
“Răng rắc..."
Giọng nói vừa dừng, tay phải của Bùi Nguyên Minh dùng lực.
Trên gương mặt Chân Vũ Long xuất hiện khó có thể tin, trong miệng không ngừng chảy máu ra, sau đó đầu anh ta đập lên tay lái.
“Đoàng...”
Âm thanh rất to truyền ra, giống như tang lễ của anh ta.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy di động của Chân Vũ Long trên ghế phụ nhìn một lát, sau đó anh im lặng xoay người, gọi một cuộc điện thoại: “Phái một đội người tới nhà họ Uông dọn dẹp một lát”
“Ngoài ra, phái một chiếc xe tới đón tôi”
Giải quyết xong chuyện Chân Vũ Long, Bùi Nguyên Minh trở về biệt thự Hương Sơn một chuyến, dựa theo ước định ăn một bữa cơm với Uông Linh Đan.
Sau khi ăn xong, Bùi Nguyên Minh trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi.
Chuyện sáng hôm nay tuy thuận lợi, nhưng dù sao cũng tiêu hao không ít thể lực của anh.
Anh cân phải nghỉ ngơi thật tốt, tối nay còn giải quyết cục diện chia năm xẻ bảy trong Long Môn phân hội thủ đô.
Mấy ngày nay, Bùi Nguyên Minh vẫn không ra tay với Long Môn là có nguyên nhân.
Có Chân Vũ Long và người Đảo Quốc đứng phía sau gây sóng gió, thực lực của Uông Vĩ Thành không thể khinh thường, đơn thuần dựa