*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe lời đồng ý của Bùi Nguyên Minh, Uông Vĩ Thành thở ra một hơi, sau đó nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, tuy điều kiện của cậu tôi còn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng tôi đã lấy ra thành ý của bản thân”
“Tôi hi vọng cậu có thể dùng toàn lực chữa trị cho Tuyết Ngọc”
“Cậu đừng nói với tôi là đợi ngày mai, đợi tới ngày mai, có lẽ đời này cô ấy chỉ có thể làm người thực vật thôi”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thành ý không tệ, ít nhất khiến tôi nhìn thấy thái độ”
“Ông yên tâm đi, Bùi Nguyên Minh tôi nói được thì làm được”
Sau đó anh vung tay ý bảo những người khác rời đi, mình thì đi tới trước mặt Kim Tuyết Ngọc.
Nhìn Kim Tuyết Ngọc lúc này toàn thân cứng còng, Bùi Nguyên Minh tùy ý lấy một con dao phẫu thuật ra, cắt vào mạch máu của cô ta.
Một dòng máu mang theo ý lạnh bay ra, trực tiếp khiến nhiệt độ trong phòng bệnh đều giảm đi vài phân.
Chẳng qua cùng với cảnh tượng này, thân thể Kim Tuyết Ngọc dần trở nên hơi mềm nhũn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sau đó Bùi Nguyên Minh vỗ một cái vào trán Kim Tuyết Ngọc, cô ta trực tiếp hôn mê.
Mãy phút sau, Bùi Nguyên Minh thản nhiên đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy chỉ có vài phút là Bùi Nguyên Minh ra khỏi phòng bệnh, Uông Vĩ Thành vội vàng tiến tới đón, nhỏ giọng nói: “Cậu Bùi, tình hình thế nào rôi?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi đã giải quyết xong vấn đề của Kim Tuyết Ngọc.”
“Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta sẽ tỉnh lại, các ông tự mình tìm bác sĩ điều trị thân thể cho cô ta là được.”
“Được! Thật tốt quát! Thật tốt quá!”
Nghe thấy lời Bùi Nguyên Minh nói, cả người Uông Vĩ Thành đều hưng phấn, mệt mỏi và tiêu tụy trên mặt đều biến thành hư không.
Đám giáo sư Bác lộ ra vui sướng, bởi vì không cần lại chịu khổ với Kim Tuyết Ngọc nữa.
Sau đó thông qua kiểm tra, bọn họ phát hiện tình hình toàn thân cứng còng của Kim Tuyết Ngọc đã giảm bớt.
Chỉ cần điều dưỡng thật tốt, thân thể có thể khôi phục.
Uông Vĩ Thành xem xong kết quả, không nhịn được nói: “Cậu Bùi, cậu đúng là có thiên phú dị bẩm, tôi bội phục!”
Lúc này Uông Vĩ Thành thật sự coi trọng Bùi Nguyên Minh.
Nếu hai bên không đứng phía đối lập, Uông Vĩ Thành chắc chản sẽ không tiếc giá lớn mời Bùi Nguyên Minh gia nhập dưới trướng mình.
Chỉ tiếc bây giờ mọi chuyện chỉ là giấc mộng đẹp.
“Chứng bệnh của Kim Tuyết Ngọc thật sự giải quyết rồi”