*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, nói: “Chuyện này không phải trách nhiệm của mọi người, hơn nữa sớm muộn gì đối phương cũng cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng thôi”
“Cô Lâm yên tâm đi, chuyện này tôi tự mình xử lý được”
Lâm Mạn Ni lắc đầu nói: “Cậu Bùi, chuyện này vẫn nên do tôi xử lý đi, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không có bất cứ người nào tới bệnh viện quấy rầy.
" “Rầm!”
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy cửa phòng bệnh VIP bị người ta dùng lực đá văng ra.
Sau đó mấy chục người tràn ngập khí thể đi tới.
Người dẫn đầu vẫn là Lý Khải Lâm và Trần Duy Nghĩa.
Trần Duy Nghĩa vốn đã bị giam giữ, lúc này cũng xuất hiện, thực ra đã nói rõ một số vấn đề.
Mà bây giờ trung tâm của bọn họ không phải là Lý Khải Lâm, mà là một người phụ nữ nhìn khoảng ba mươi tuổi.
Người phụ nữ này mặc đồng phục màu trắng, nhưng cho dù là đồng phục rất kín, cũng để lộ dáng người của cô ta.
Gương mặt cô ta vô cùng tinh xảo, lúc đi đường mang theo hương vị kiêu ngạo, có tư thái đều không thấy người nào vừa mắt.
“Họ Bùi kia, quỳ xuống cho tao!”
Khi đá văng cửa, Trân Duy Nghĩa lớn tiếng quát tháo.
Vào buổi chiều, đám nữ minh tỉnh xinh đẹp bị bắt thẩm vấn vì buôn bán hải sản trái phép, lúc này tuy cả đám đều trang điểm xinh đẹp, nhưng trên mặt tràn ngập oán hận.
Rất rõ ràng, có khi nào bọn họ phải chịu ấm ức lớn như vậy? Bây giờ bọn họ nhất định phải đòi lại bực tức này.
“Có chút thú vị”
Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt tràn ngập hứng thú nói.
Lâm Mạn Ni còn đang giải thích với mình, kết quả lại có người tìm tới cửa.
Lâm Mạn Ni vốn định đi ra, nhưng Bùi Nguyên Minh lại xua tay với cô ta, ý bảo cô ta ở lại trong phòng.
Còn đám Ngô Kim Hổ, tuy lúc này có mặt ở đây nhưng không lên tiếng khách đoạt chủ, mà vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chăm đám người muốn chết này.
Lúc này Bùi Nguyên Minh đi tới vị trí phòng khách của phòng bệnh VỊP, nhìn Lý Khải Lâm tiến vào phòng, mỉm cười nói: “Ông Lý, lại gặp mặt rồi!”
“Xem ra cục cảnh sát không giữ được ông, lúc này mới chưa được một tiếng, ông lại tới nữa!”
“Có phải chuẩn bị bảo tôi mời ông ăn bữa cơm hay không?”
“Nhưng tôi không có hứng thú mời khách ăn cơm, các người đi đi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không chút để ý, giống như đang đuổi ruồi, hơi xua tay.