*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Uông Vĩ Thành đen như đít nồi, Bùi Nguyên Minh này hoàn toàn không nể mặt ông ta, điên cuồng vả mặt ông ta, làm ông ta mất hết mặt mũi.
Vẻ mặt Uông Linh Đan tràn đây tò mò nhìn ba mình, ba mình là một nhân vật luôn kiêu ngạo và tự tin, hiện tại thế mà bị Bùi Nguyên Minh châm chọc như vậy còn chưa lật bàn, chỉ có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
“Được rồi”
Bùi Nguyên Minh để đũa xuống, tự rót cho mình một chén trà.
“Nếu phó hội trưởng Uông đã gọi tôi đến đây, hẳn không chỉ đơn giản là vì một bữa cơm đúng không?”
“Không biết phó hội trưởng Uông chuẩn bị làm giao dịch gì với tôi nhỉ? Chúng ta đều là người lớn cả rồi, có mấy lời không ngại nói thẳng đúng không?”
Trên mặt Uông Vĩ Thành lộ vẻ tán thưởng, thản nhiên nói.
“Bùi Nguyên Minh, tuy tôi nhìn cậu thì chỉ cảm thấy khó chịu, thế nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, ở trong lớp trẻ bây giờ, cậu cũng được xem như là một nhân vật có bản lĩnh, nếu cậu đã thoải mái như vậy, tôi cũng sẽ thẳng thắn nói chuyện với cậu”
“Lần này tôi gọi cậu ra đây là có ba chuyện muốn nói”
“Thứ nhất chuyện hôn nhân giữa con gái tôi và Chân Vũ Long đã được quyết định, việc liên quan đến nhà họ Uông, không ai có thể thay đổi, bao gôm cả Bùi Nguyên Minh cậu”
“Thứ hai tôi cân cậu giúp đánh một trận lôi đài với Tân Ý Hàm”
“Thứ ba, nếu như cậu có thể nhìn ra được tình hình của vợ tôi, chắc hẳn cậu cũng có cách giải quyết, tôi muốn cậu ra tay cứu chữa cho cô ấy”
Trên mặt Uông Vĩ Thành là biểu cảm không thể nghi ngờ.
“Ba điều trên, hoàn thành một điều kiện, tôi sẽ cho cậu ba trăm năm mươi tỷ”
“Cùng lúc hoàn thành cả ba điều kiện, tôi sẽ cho cậu một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ”
“Bùi Nguyên Minh, cậu phải biết một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ là con số mà rất nhiêu người cả đời này đều không gặp được.”
“Câm theo một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, cậu đi đến đâu cũng có thể là phú hộ”
Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn Uông Vĩ Thành, cười như không cười đáp.
“Điều kiện đầu tiên, tôi chắc chắn không thể đồng ý được.
Chuyện hôn nhân của Linh Đan thì chỉ có tự cô ấy quyết định, cô ấy muốn thì cho dù gả cho ăn mày tôi cũng sẽ ủng hộ, nhưng cô ấy không đồng ý thì dù có gả cho hoàng tử, tôi cũng sẽ giãm dưới chân.”
“Về phân hai điều kiện khác, trái lại chúng ta có thể nói chuyện, chẳng qua số tiền mà ông đưa ra thật sự quá ít.
Muốn tôi lên lôi đài đánh nhau thì phải bỏ ra số tiên ba mươi lăm nghìn tỷ.
Đông thời, muốn tôi cứu Kim Tuyết Ngọc cũng được, nhưng tương tự cũng phải đưa tôi ba mươi lăm nghìn tỷ”
“Tôi đã cho cậu không ít tiền rôi, cậu đừng có mà tự mình chuốc lấy nhục nhã.”