*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt Bùi Nguyên Minh anh tuấn, dáng người cũng có hơi gây yếu, thế nhưng lúc anh đứng ở chỗ này, lạnh nhạt nói ra như thế lại giống như gió mùa đông bắc khiến cho từ đầu đến chân Tiền Chấn Hưng lạnh lẽo đến thấu xương, ngay cả khớp xương cũng đều là hơi lạnh.
“Người trẻ tuổi rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”
“Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến tôi ư?”
Sắc mặt của Tiền Chấn Hưng vô cùng khó coi.
Tuy trước mắt xem ra, ông ta ở thế yếu, có Sở Tuấn Hiên ở đó, ông ta không thể nào ép chết Bùi Nguyên Minh.
Thế nhưng địa vị của Sở Tuấn Hiên ở thủ đô này cũng chỉ xem như là tâm trung mà thôi, tuyệt đối không phải là cấp bậc cao nhất.
Tiên Chấn Hưng có thể lăn lộn ở thủ đô trong nhiều năm như thế, nhất định cũng có chỗ dựa thuộc về riêng mình.
Cho nên vào lúc này đây, ông ta tuyệt đối không thể nào trực tiếp quỳ xuống.
Dù sao những người như bọn họ, mặt mũi và tự tôn vô cùng quan trọng, nếu như hôm nay ông ta cứ như thể ngoan ngoãn chịu quỳ xuống, vậy sau này làm sao ông ta còn có thể lăn lộn ở thủ đô được nữa? “Ông thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Trịnh Khánh Vân, uy hiếp không thành còn ra tay đánh người, muốn cưỡng ép người ta.
Nể mặt ông có can đảm thừa nhận, tôi sẽ không giết chết ông đâu”
“Nhưng nửa đời sau ông phải yên vị trên xe lăn, điểm này ông có làm được không?”
Bùi Nguyên Minh tiện tay cướp một khẩu súng trong tay vệ sĩ của nhà họ Tiền, tự mình mở chốt an toàn.
Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của mọi người trắng bệch, bọn họ không ngờ đến Bùi Nguyên Minh lại dám ngông cuồng đến mức này, thế mà dám làm loạn ở đây.
“Tên họ Bùi kia, hôm nay cậu có cậu Sở đây làm chỗ dựa, tôi nhận thua”
Tiền Chấn Hưng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế nhưng tất cả những chuyện này không có nghĩa là tôi mềm yếu, có thể tùy ý cho cậu bắt nạt, tôi cam đoan, nếu như cậu dám động tới tôi, tôi nhất định sẽ mang rắc rối đến cho cậu.
Bùi Nguyên Minh cười đáp.
“Còn có chỗ dựa nữa cơ à?”
Tiền Chấn Hưng trâm giọng đáp.
“Chỗ dựa của tôi chính là cậu Lục”
Lời này nói ra làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, ở thủ đô này không có nhiêu nhân vật lớn họ Lục.
Nổi danh nhất chính là cậu em vợ của Lâm Khang Dụ
- Người đứng đầu thủ đô, Lục Trọng Bằng.
Sở Tuấn Hiên nghe thấy vậy thì hơi sững sờ, trên mặt lóe lên sự kiêng ky.
Chỉ là một Lục Trọng Bằng thì không sao, thế nhưng phía sau Lục Trọng Bằng chính là Lâm Khang Dụ đấy, đủ để dọa chết người ta rồi.
Đây chính là nhân vật hàng đầu ở thủ đô, người đứng đầu thủ đô.